Không nghĩ tới giấu lâu như vậy, cuối cùng vẫn không lừa được!
Tương Quý Thần ôm Mộ Thiên Tinh, thật lâu không muốn buông tay: "Thật xin lỗi, Thiên Tinh, anh là tên khốn kiếp! Người nên tin lại không tin, người không nên tin lại tin..."
Mộ Thiên Tinh vươn ngón tay đặt lên môi anh: "Đừng nói nữa Quý Thần, tất cả đã qua."
Tương Quý Thần đỏ mắt, nắm lấy ngón tay Mộ Thiên Tinh: "Một năm trước, anh cũng đã khôi phục trí nhớ, nhưng anh cho là em đã không còn, cho nên vẫn luôn không đến tìm em. Tại sao anh lại ngốc như vậy!"
Lúc hai người ôm nhau, đột nhiên cậu bé vẫn đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu chạy tới, nhìn chằm chằm Tương Quý Thần, đột nhiên kêu một tiếng: "Ba!"
Nhất thời Tương Quý Thần kích động không thôi, anh ngồi xổm xuống, dịu dàng bế cậu bé lên, lại phát hiện tay cậu bé cầm hình anh và Mộ Thiên Tinh chụp chung.
Tương Quý Thần quay đầu nhìn về phía Mộ Thiên Tinh, nhất thời vành mắt mờ đi: "Đây là. . ."
Mộ Thiên Tinh gật đầu, nước mắt cũng rớt xuống, đây là hình dán bọn họ cùng đi chụp lúc mới vừa yêu nhau, bọn họ trong hình tràn đầy thanh xuân, vô cùng hạnh phúc.
Tương Quý Thần vươn tay ôm Mộ Thiên Tinh vào lòng, cuối cùng cả nhà cũng đoàn tụ.
Không lâu lắm, ngoài cửa truyền tới tiếng động cơ xe hơi, sau đó Tương Quý Thần thấy Lục Tử Hào vội vã xông vào.
Sắc mặt Lục Tử Hào có chút khó coi, hiển nhiên không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu/1963024/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.