"Ngụy Vô Tiện cười rồi, cười thật thoải mái, cười thật ngốc nghếch. Thì ra cảnh vật núi sông này, bốn mùa đẹp đẽ, cũng không bằng có người bầu bạn."
___
Liên Hoa Ổ - Từ đường
Ngụy Vô Tiện quỳ trên tấm nệm, cung kính dập đầu ba cái, chắp tay trước ngực:
"Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, sư tỷ, Ngụy Anh trở về rồi. Giang thúc thúc, trong lòng Ngụy Anh vốn có điều mơ hồ, vẫn luôn nghĩ mãi không ra. Giờ con đã xác định rõ tâm ý của mình, chuyện này tuy trái với lẽ thường, nhưng là điều tim con hướng tới, Giang Thúc thúc, nếu người ở dưới đó có linh, xin hãy tha thứ cho Ngụy Anh."
Nói xong hắn lại thành kính dập đầu ba cái rồi đứng dậy, đang muốn lùi ra, chợt nghĩ tới mười sáu năm trước, cũng tại nơi đây, hắn từng hỏi sư tỷ:
"Một người tại sao lại thích một người khác?"
"Sao đột nhiên đệ lại hỏi tới việc này? Đệ có người thích rồi phải không?"
Ngụy Vô Tiện nhìn bài vị của sư tỷ, ánh mắt trở nên dịu dàng, lưu luyến, nét cười nhẹ nhàng trên môi:
"Sư tỷ, lần sau đệ dẫn tới cho tỷ xem!"
Ngụy Vô Tiện rời khỏi Từ đường, vấn đề tích tụ bấy lâu trong tim đã suy nghĩ rõ ràng, bước chân hắn cũng nhẹ nhàng hơn, nhanh nhẹn hơn. Hắn tìm thấy Giang Trừng ở sân luyện kiếm, Giang Trừng từ xa trông thấy, chưa kịp đợi hắn mở lời đã "Hừ" một tiếng, quay phắt mặt đi không thèm nhìn, nói:
"Ngươi đến Từ đường làm gì mà lâu thế? Cũng không sợ quấy rầy thanh tịnh của cha mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-tran-tinh-lenh-mai-mai-khong-co-dai-ket-cuc/176025/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.