Từ khi sống dưới hình hài một đứa bé năm tuổi, dựa vào lý do thân thể còn nhỏ và đôi mắt mù ngày ngày lẽo đẽo đi theo Hiểu Tinh Trần, cùng ăn cùng ở, cùng ngủ chung giường, tám năm thoáng chốc đã qua, Tiết Dương cũng đã mười ba tuổi.
Có lẽ do hai linh hồn cùng trú ngụ trong một cơ thể, tuy đôi mắt không nhìn thấy nhưng từ sau khi tròn mười tuổi, Tiết Dương đã có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng, đến hiện tại tuy vẫn đeo một dải vải quanh mắt nhưng hắn đã có thể nhìn thấy sự vật như một người bình thường.
Tuy vậy, Tiết Dương cũng không báo việc này cho Hiểu Tinh Trần.
Tám năm chung sống, Hiểu Tinh Trần như anh, như cha chăm sóc hắn, bảo vệ hắn chu toàn, không hề biết rằng đứa nhỏ một tay mình dẫn dắt lại mang trong mình tâm tư khác.
Ngày hôm đó, hai thầy trò rong ruổi tới Lịch Dương, trở về chốn cũ, Tiết Dương khó tránh nhớ lại kí ức lúc nhỏ bị Thường Từ An khinh nhờn, trong lòng phảng phất có chút cảm thán. Nếu như, có thể gặp Hiểu Tinh Trần trước khi gặp Thường Từ An thì tốt.......
Hiểu Tinh Trần vô cùng quan tâm tới đôi mắt không nhìn thấy của đồ nhi, suốt con đường đều dắt tay hắn, vừa tiến vào thành Lịch Dương, cảm giác đồ nhi có điểm dị thường, y khẽ khom người, ôn nhu hỏi:
"Sao vậy?"
Tiết Dương khựng lại, lắc đầu:
"Không sao, sư phụ, con đói rồi."
Hiểu Tinh Trần vỗ nhẹ đỉnh đầu hắn, thiếu niên mười ba đang tuỏi ăn tuổi lớn, thoáng chốc đã qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-tran-tinh-lenh-mai-mai-khong-co-dai-ket-cuc/1599515/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.