Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng hoài nghi nhìn sang Trần Tử Bội.
Nhiếp Hoài Tang tiếp tục nói:
"Mê trận trên dãy Hành Lộ ngoài ta ra chỉ có mình ngươi biết cách giải, cũng chỉ có ngươi là hiểu rõ nhất kết cấu của tòa bảo đó! Hôm nay, hôm nay ngươi tham gia vây săn, đúng vậy........ nếu có nội phản, thì chỉ có mình ngươi!"
____
Trần Tử Bội lại vô cùng bình tĩnh đến cạnh Nhiếp Hoài Tang, đáp lời:
"Không sai, nếu đúng như lời Tông chủ nói, việc này một khi xảy ra, người bị hiềm nghi lớn nhất chính là ta, ta chẳng nhẽ lại tự chui đầu vào lưới?"
Ngụy Vô Tiện khẽ sờ cằm, dựa vào người Lam Vong Cơ, gật gật đầu, bày ra vẻ xem kịch vui, cho dù là ai, ắt là có kẻ bày trò, Nhiếp gia này cũng thật chẳng yên bình.
Nhiếp Hoài Tang phất quạt quạt lên quạt xuống, nóng nảy tới đi đi lại lại.
"Từ khi ngươi trở về từ Cô Tô, việc lo liệu tổ chức vây săn ta đều giao cho ngươi phụ trách, hôm qua ta kiểm tra mê trận và Tế Đao Đường còn không có vấn đề gì, hôm nay tại sao lại xảy ra chuyện........"
Ngụy Vô Tiện đột nhiên lên tiếng:
"Ta vẫn nhớ chỗ bị phá vỡ ở tòa bảo đá đó có vết đao rất rõ ràng."
Trần Tử Bội buột miệng đáp:
"Làm sao có vết đao được! Tòa bảo đá đó rõ ràng bị........."
Ngụy Vô Tiện cười khẩy:
"Bị làm sao? Sao ngươi biết không có vết đao?"
Trần Tử Bội mặt mũi tái xanh, im lặng không nói......
Ngụy Vô Tiện cười, nói:
"Vừa rồi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-tran-tinh-lenh-mai-mai-khong-co-dai-ket-cuc/1599508/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.