Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ra khỏi Từ đường liền ven theo hành lang dài dẫn đến sân thử kiếm, lúc này đây, mấy nhóc tiểu bối đã về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại Giang Trừng đang tựa lưng vào cột đứng trước cửa, hiển nhiên là đợi Ngụy Vô Tiện quay lại. Nghe tiếng bước chân từ phía sau vọng tới, Giang Trừng ngoảnh lại, thấy Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đan tay nhau sánh vai bước đến, hắn không kìm được mà lườm một cái:
"Tối mịt rồi ngươi còn đi đâu? Cơm tối cũng không ăn!"
Ngụy Vô Tiện vui vẻ nhìn Giang Trừng:
"Ăn no trên phố rồi, ta vừa đưa Lam Trạm đi gặp cha mẹ chồng ấy mà."
Giang Trừng lập tức lạnh mặt, chỉ tay mắng Ngụy Vô Tiện:
"Lời này mà ngươi cũng dám nói!? Ngụy Vô Tiện, da mặt ngươi càng ngày càng dày rồi đấy!!"
Ngụy Vô Tiện cúi đầu trộm cười, đoạn nhìn sang Lam Vong Cơ, ánh mắt đầy xin xỏ:
"Lam Trạm, ngươi về phòng trước đợi ta có được không? Ta có vài lời muốn nói với Giang Trừng....."
Lam Vong Cơ nhìn hắn một lúc mới nhẹ gật đầu:
"Được."
Nói xong liền đi về phía phòng Ngụy Vô Tiện, chỉ có điều vừa bước qua ngã rẽ ở hành lang, y liền dừng lại, đường hoàng đứng lại nghe lén, không vì mục đích gì khác, hắn từ đầu đến cuối vẫn không yên tâm về thái độ của Giang Vãn Ngâm đối với Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện đến cạnh Giang Trừng, huých nhẹ vai hắn.
"Qua đây ngồi."
Nói rồi đặt mông xuống thềm đá, Giang Trừng tuy mặt ra vẻ miễn cưỡng nhưng cũng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-tran-tinh-lenh-mai-mai-khong-co-dai-ket-cuc/1599493/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.