Đến xế chiều Bạch Hạc Hiên quay trở về, đây dường như cũng là số lần hiếm hoi anh quay trở về nhà sớm đến như vậy.
Hỏi qua người làm anh biết được cả ngày hôm nay Lam Đình Niên khóa cửa tự nhốt mình trong phòng đến cháo cũng không ăn lấy một miếng, nhưng cũng chẳng ai muốn đi xem xem cô thế nào nên cũng mặc kệ.
Bạch Hạc Hiên cũng chẳng trách cứ gì người làm, sau khi đưa cặp xách áo khoác cho người làm, anh căn dặn họ đem ra cho mình ít cháo nóng mà tự tay đem lên phòng của Lam Đình Niên.
Không gõ cửa anh trực tiếp đưa tay vặn lấy tay năm cửa nhưng cửa đã bị khóa trái, sao anh có thể quên nhanh lời của người làm vừa thông bái như thế chứ.
Đành đưa tay gõ nhẹ cánh cửa nhưng Lam Đình Niên cũng không có phản ứng. Cuối cùng anh phải gọi người làm đem chìa khóa dự phòng lên.
Vừa mở cửa anh đã nhìn thấy Lam Đình Niên thơ thẩn ngồi ở trên giường, cặp mắt đâm chiêu mà nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Đặt chén cháo xuống bàn ở đầu giường, xắn tay áo Bạch Hạc Hiên lạnh giọng nhìn Lam Đình Niên:"Ăn cháo đi!"
Lam Đình Niên vốn không để lời của Bạch Hạc Hiên lọt vào tai mà vẫn như lúc ban đầu ngồi im ở trên giường không chút động tĩnh.
Bạch Hạc Hiên bắt đầu cảm thấy có chút chướng mắt khi nhìn Lam Đình Niên mà không còn được kiên nhẫn, gằng giọng anh nhắc lại thêm lần nữa:"Tôi bảo cô ăn ít cháo đi! Cô điếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2627134/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.