Cái gì mà một nhà ba người, cái gì mà một chính thất - một tình nhân - một chồng chung, cái gì mà cùng nhau chung sống dưới một mái nhà cơ chứ?
Nghe thôi cũng thật nực cười rồi!
Lam Đình Niên giễu cợt lòng mà cười nhạt, dù là cô có không muốn đi chăng nữa thì cô cũng đâu có quyền được ý kiến khi mà Bạch Hạc Hiên đã gật đầu đồng ý rồi chứ.
Để qua loa cho xong chuyện Lam Đình Niên hời hợt:“Lời này nên để tôi nói thì đúng hơn nhỉ?”
Nói rồi Lam Đình Niên liền lách người qua khoảng trống muốn rời đi, nhưng ngờ đâu lại bị Bạch Hạc Hiên lên tiếng giữ chân lại:“Lam Đình Niên… Cô muốn đi đâu?”
“Nhường không gian riêng lại cho hai người!” Lam Đình Niên như có như không mà lên tiếng nửa đùa nửa thật.
“Lam Đình Niên!” Bạch Hạc Hiên không hài lòng trước thái độ dửng dưng của Lam Đình Niên mà gằng giọng nhắc nhỡ.
Lam Đình Niên lần này dường như cũng biết khó mà lui, cô biết Bạch Hạc Hiên đang chuẩn bị nổi giận mà rằng:“Tôi muốn qua thăm mẹ mình! Anh có vấn đề gì sao?”
“Không đi đâu hết! Theo tôi về nhà!” Bạch Hạc Hiên nghiến chặt răng tự theo ý mình bá đạo ngăn cản.
Lam Đình Niên nhíu mày, rõ ràng là cô đi thăm mẹ mình, bản thân cô cũng chẳng suy nghĩ hay làm chuyện gì quá đáng không thể chấp nhận tại sao Bạch Hạc Hiên anh lại cấm cô, đến thăm mẹ mình cô cũng bị anh quản là sao?
“Tôi chỉ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2627090/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.