Cơn buồn ngủ cuối cùng thật sự cũng đã ập đến một cách mãnh liệt nhất, Lam Đình Niên nặng trĩu mà sụp mi mắt, cô có thể ngủ được rồi, đầu óc xoay vòng mơ hồ Lam Đình Niên mệt lã người dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Bạch Hạc Hiên sau khi rời khỏi phòng Lam Đình Niên liền hướng thẳng mũi chân quay trở về phòng mình, anh dự định sẽ đi thay một bộ quần áo, do khi nảy trong lúc cho Lam Đình Niên ăn đã bất cẩn bị đổ cháo lên người, rồi sau đó mới ghé qua phòng của Nhã Thanh Lam xem cô ta thế nào.
Nhưng rồi phòng còn chưa kịp về, dự định còn chưa kịp thực hiện, bước chân chỉ vừa đến lối đi ngang phòng của Nhã Thanh Lam, Bạch Hạc Hiên đã nghe thấy một tiếng thét chói tai vọng ra từ bên trong.
Ngay lập tức mở cửa phòng Bạch Hạc Hiên chạy thẳng vào trong, nhìn quanh trong phòng không hề thấy Nhã Thanh Lam đâu, ánh mắt quét nhanh thêm một lần nữa dừng lại ngay cánh cửa nhà vệ sinh đang mở vẫn còn sáng đèn, lấp ló nhìn thấy có bóng người đang nằm dài dưới sàn, xác định chính là Nhã Thanh Lam, tay chân Bạch Hạc Hiên trở nên cuống quýt anh lo lắng mà nhào đến chỗ của cô ta, trực tiếp ngồi xổm xuống sàn nhà anh đỡ lấy người cô ta lên, nhìn mặt mày Nhã Thanh Lam đã tím ngắt, trút hơi thở khó khăn liên tục nhăn mày ôm lấy cổ chân của mình, anh càng lo lắng nhiều hơn mà ôm cô ta vào trong lòng mình lay lay nhẹ:“Lam Lam em ổn không? Đừng làm anh lo lắng mà!”
Nước mắt lưng tròng chảy dài, đôi mắt hoe hoe đỏ cô ta vô tội mà ngước lên nhìn Bạch Hạc Hiên yếu ớt:“Hiên, chân của em… đau quá!”
Lời của Nhã Thanh vừa dứt Bạch Hạc Hiên đưa tay chạm nhẹ xuống cổ chân của Nhã Thanh Lam cô xoa xoa nhẹ cảm nhận mà phỏng đoán: “Có lẽ là trật rồi!”
Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền dùng sức bế Nhã Thanh Lam lên:“Anh đưa em ra ngoài trước đã!”
Vội vã trong từng bước chân Bạch Hạc Hiên đem Nhã Thanh Lam đặt cô ta ngồi lên giường, anh ngồi xổm xuống dưới sàn nhà vươn tay chạm chạm nhẹ vào cổ chân cô ta xoa xoa nắn nắn gì đó, nhìn kĩ thì chân của Nhã Thanh Lam không bị sưng lên nhưng mà nhìn lại nét mặt của cô ta thì lại hết sức vật vã đau đớn, Bạch Hạc Hiên tạm thời không biết phải làm thế nào, trường hợp này anh không có kinh nghiệm.
Thẳng người đứng lên Bạch Hạc Hiên cúi thấp người nhỏ nhẹ mà nói với Nhã Thanh Lam:“Hay là để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra xem sao!”
Nghe đến hai từ “bác sĩ” ánh mắt Nhã Thanh Lam liền sáng rực, có lẽ là sợ bí mật bị bại lộ, mi tâm khẽ động chớp chớp mẹ, chu chu cái môi nhỏ lời nói đưa đẩy cô ta bám víu lấy cánh tay lớn của Bạch Hạc Hiên nước mắt ngắn nước mắt dài:“Hiên, có thể đừng gọi bác sĩ được không?”
Bạch Hạc Hiên cau mày, đặt bàn tay lớn của mình lên bàn tay nhỏ đang choàng lấy tay mình của Nhã Thanh Lam khó hiểu nhưng lại hết sức kiên nhẫn mà hỏi:“Tại sao không được gọi bác sĩ?”
Mi mắt đảo quanh muốn lấp liếm, cô ta cố tìm ra một lý do:“Hiên, một năm qua ở trong bệnh viện đã quá đủ rồi! Em không thích mùi thuốc sát trùng bám đầy trên người của bác sĩ!”
“Lam Lam nhưng chân của em cũng không thể mặc kệ như thế này được!” Bạch Hạc Hiên kiên nhẫn trong từng ánh mắt mà vò đầu khuyên nhũ Nhã Thanh Lam.
Nhưng rồi người ta có tẩy lại sợ, Nhã Thanh Lam lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lại chảy nhiều thêm một tí mà ủy khuất:“Chườm nước đá là khỏi thôi! Em không muốn gặp bác sĩ mà!”
“Được rồi! Ngoan không khóc nữa” Bạch Hạc Hiên nhìn thấy Nhã Thanh Lam khóc mỗi ngày một lớn hơn thì lại mềm lòng vươn tay lau nước mắt cho cô ta.
“Không gọi bác sĩ thì không gọi bác sĩ nữa! Lam Lam ngoan không khóc nữa, anh chườm nước đá cho em chịu không?” Thẳng người nhẹ ôm Nhã Thanh Lam để cho cô ta tựa khuôn mặt đã nhòe nước mắt vào cơ bụng mình, Bạch Hạc Hiên ra sức vỗ về.
Nhã Thanh Lam hài lòng cong nhẹ khóe môi, mặt vùi sâu vào cơ bụng của Bạch Hạc Hiên mà khẽ gật gật đầu đồng ý.
Đẩy nhẹ người cô ta ra, Bạch Hạc Hiên lau nốt dòng nước mắt còn sót lại trên khóe mi của cô ta mà bảo:“Em ngồi đây đợi anh xíu, anh đi xuống nhà lấy nước đá chườm chân cho em!”
Những tưởng Nhã Thanh Lam sẽ gật đầu đồng ý nhưng không, cô ta lại kéo lấy bàn tay của Bạch Hạc Hiên lại lay lay nhẹ:“Ngày hôm nay anh có thể dành thời gian cho em không?”
Rất rõ ràng ý tứ, Nhã Thanh Lam thừa biết Bạch Hạc Hiên hôm nay không đi làm là do lúc sáng sớm Lam Đình Niên bị sốt, anh muốn ở nhà theo dõi tình hình của Lam Đình Niên, nhưng Nhã Thanh Lam lại bất ngờ bị ngã đến trật chân, cô ta bấy giờ hoàn toàn có lý do chính đáng mà độc chiếm Bạch Hạc Hiên với Lam Đình Niên.
Nhưng rồi cô ta lại nhìn thấy thái độ do dự của Bạch Hạc Hiên mà không cam lòng, cô ta liền đổi phương án tác chiến, có phần hơi giận dỗi cô ta đẩy nhẹ bàn tay của Bạch Hạc Hiên ra, tự mình tủi thân, cúi gầm mặt xuống mà nức nở:“Em hiểu rồi! Nếu anh bận thì thôi vậy! Dù sao em cũng có thể tự lo cho mình được!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]