“Lục Chí Khiêm, anh có thể nào đừng nhắc đến chuyện cũ nữa có được không?” Dưới lực tác động của Lục Chí Khiêm, Nhã Thanh Lam đau đớn mà thốt lên từng chữ một.
“Tôi phải nhắc lại cho cô nhớ chứ, hửm? Tôi sợ cô làm Nhã Thanh Lam lâu quá rồi lại quên luôn dáng vẻ ban đầu mình thực chất là ai!” Vừa nói Lục Chí Khiêm vừa bẻ mạnh mười đầu ngón tay của Nhã Thanh Lam đến co quắp đầy đau đớn.
“Xin anh đó… Tôi xin anh mà Chí Khiêm… Tôi chưa từng quên mình là ai!” Đầu liên tục lắc, nước mắt chảy ra không ngừng, Nhã Thanh Lam cố vùng vẫy nhưng rồi lại bằng không, dưới lực của chiếc thắt lưng lần nữa hạ xuống, phần đùi Nhã Thanh Lam ngay lập tức co rút lại, cô ta ưỡn người mà thét lên một tiếng thật chói tai.
Khóe môi cong lên, Lục Chí Khiêm áp sát người Nhã Thanh Lam, bàn tay khẽ vờn trên khuôn mặt, anh ta hạ giọng:“Chưa từng quên?”
“Hay cho câu chưa từng quên của cô!”
“Lý Thư Ái lời nói đầu môi chót lưỡi của cô đúng là ghê tởm không thứ gì bằng!”
Lòng bàn tay chuyển lực, Lục Chí Khiên ghì mạnh cần cổ của Nhã Thanh Lam nghiếng chặt răng:“Lý Thư Ái tôi nói cho cô biết, tôi đã không còn là cái tên Lục Chí Khiêm ngu ngốc của mấy năm về trước bị cô lừa đến chết đi sống lại nữa rồi!”
“Lục…Lục Chí Khiêm… Tôi…”
“Câm ngay!” Lời của Nhã Thanh Lam còn chưa lọt qua khỏi cổ họng đã bị Lục Chí Khiêm dữ tợn mà chặn lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2627023/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.