Khóe môi cong lên, Nhã Thanh Lam nhìn quản gia Phương:“Dì thật sự muốn biết sao? Nếu biết rồi dì phải giúp con những việc sau đó, dì chắc không hối hận chứ?”
“Tiểu Nhã tôi đi chuẩn bị đồ cho cô!” Ngay lập tức liền lãng tránh vấn đề quản gia Phương sợ bản thân biết quá nhiều điều mà không thể dứt ra mà quay lưng rời đi.
Nhìn bóng lưng đã khuất dần dưới ánh nến le lói của quản gia Phương, Nhã Thanh Lam gian xảo mà nở một nụ cười.
…
Bên trong căn phòng trên tầng lầu, Bạch Hạc Hiên đỡ Lam Đình Niên lại giường ngồi xuống, kê nhẹ gối ở lưng cô, anh buông cánh tay mình ra để cả người cô tựa vào đầu giường.
Ngồi xuống đối diện với Lam Đình Niên, có lẽ là Bạch Hạc Hiên đang sợ tinh thần của cô không được ổn định lại còn vừa chứng kiến cảnh tượng lúc nảy mà phiền lòng, anh khẽ đưa lòng bàn tay mình lên xoa xoa véo véo nhẹ một bên má của Lam Đình Niên:“Niên Niên khi nảy có làm em sợ lắm không?”
Sợ?
Khóe môi cong nhẹ, giễu cợt mà nở một nụ cười Lam Đình Niên khẽ lắc đầu.
Bạch Hạc Hiên chính vì không nghi ngờ thái độ của Lam Đình Niên nên liền tin tưởng lời cô nói. Bàn tay di chuyển xuống gáy của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên sờ sờ nhẹ mà khẽ cười nói:“Vậy thì tốt!”
“Có muốn ngủ không?” Mi mắt thoáng đáp nhẹ ra bầu trời đêm ngoài khung cửa sổ, Bạch Hạc Hiên thu hồi ánh mắt về cúi nhẹ đầu ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2627007/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.