Trước đây là do chính Bạch Hạc Hiên anh đã đứng ra đảm bảo về mạng sống của bà Lam với Lam Đình Niên, bây giờ lời đã không thể giữ, anh còn mặt mũi nhìn cô?
Trầm tư mãi, cả đêm còn chưa chợp mắt được lấy một lần thì trời đã sáng, căn phòng vẫn phủ kín rèm, bên trong nồng nặc mùi khói thuốc không có lối thoát cùng với mùi chất kích thích ngột ngạt đến khó thở, quần áo bê bếch bám đầy màu của rượu vang đỏ như màu máu, Bạch Hạc Hiên gẩy nhẹ tàn thuốc trên tay mà tiếp tục rít một hơi thật sâu, cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập vọng vào đầy inh ỏi.
“Bạch Hạc Hiên, anh mở cửa ra ngay cho tôi!”
Là Lam Đình Niên, là cô đang cực kỳ phẫn nộ, cực kì giận dữ khi nghe được tin mẹ mình vừa qua đời từ lời bàn ra tán vào của đám người làm trong nhà khi vừa mới đặt chân xuống bếp để lấy nước.
Bạch Hạc Hiên trong phòng dường như cũng cảm nhận được thái độ của Lam Đình Niên mà tức khắc dụi tắt đi điếu thuốc trên tay, cố chấn chỉnh lại bản thân rồi chống tay xuống sàn nhà mà đứng lên, nhưng rồi cả một đêm rượu đã ngấm, đầu óc quay cuồng, bước chân chao đảo, chỉ một chút nữa thôi là Bạch Hạc Hiên đã ngã nhào ra sàn nhưng may thay anh lại vịn kịp vào giá đỡ sách trong thư phòng, sau đó anh lại men theo bờ tường mà tìm đường ra được đến cửa, người hơi khom nhẹ, mang theo dáng vẻ đầy mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2626994/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.