“Là về mẹ của em, xác của bà ấy sẽ được đưa về đây trong chiều ngày hôm nay để cho em nhìn mặt bà ấy lần cuối, sau đó anh sẽ cho người để ra nhà tang lễ để tiến hành hỏa thiêu…”
Lời của Bạch Hạc Hiên vừa dứt, Lam Đình Niên liền chăm chăm ánh mắt hướng về phía anh, lật tung tấm chăn trên người của mình ra vội vã ngồi lên đối diện với ánh mắt run run của Bạch Hạc Hiên chất vấn:“Mẹ của tôi ai cho anh tự ý quyết định?”
Nói rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, Lam Đình Niên hấp tấp muốn trèo xuống giường chạy đi tìm mẹ của mình mà lẩm bẩm:“Tôi muốn đến chỗ của bà ấy! Muốn được gặp bà ấy!”
Nhưng rồi giường còn chưa kịp trèo xuống đã bị Bạch Hạc Hiên chặn lại, khóa chặt cô ngồi ở trên giường:“Niên Niên bình tĩnh trước đi!”
“Rồi em cũng sẽ được gặp mẹ mình mà thôi! Niên Niên nghe lời anh đừng quấy nữa!”
Lời dụ dỗ không có tác dụng, Lam Đình Niên liền hất mạnh cánh tay của Bạch Hạc Hiên nhưng không thành, ngồi trên giường lòng mang đầy uất ưởi mà gào lên đầy đau đớn hòa cùng nước mắt của sự mất mát không thể nào nguôi ngoai:“Anh thì hiểu cái quái gì chứ?”
“Cũng đúng thôi người vừa mất kia là mẹ của tôi chứ đâu phải là mẹ của anh mà anh thấu được nổi đau của tôi!”
Cả người bỗng nhiên mềm nhũn cả ra, Lam Đình Niên thả lỏng cơ thể mình trước sự kìm kẹp không thể thoát của Bạch Hạc Hiên.
Lời đã đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2626989/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.