Ba năm qua dường như Bạch Hạc Hiên cũng chưa bao giờ có đủ một giấc ngủ trọn vẹn, nếu không uống rượu, hút thuốc đến sáng thì cũng là giật mình thức giấc lúc nữa đêm. Đã có lúc mệt mỏi đến độ Bạch Hạc Hiên phải dùng đến thuốc an thần để có thể chợp mắt.
Ngày hôm nay Bạch Hạc Hiên tỉnh dậy có hơi mệt mỏi mà choáng váng đến say sẩm mặt mày, có lẽ là vì tối qua nhỡ uống thuốc quá liều, tác dụng của thuốc an thần quá mạnh, may là vẫn chưa mất mạng, Bạch Hạc Hiên đến trưa mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.
Lê thân thể nặng nhọc Bạch Hạc Hiên xuống giường, bất chợt bên tai ù ù nghe như có tiếng người đang sì sầm, Bạch Hạc Hiên thoáng giật mình, đôi mắt vội vã đảo nhanh mà nhìn xung quanh căn phòng tập trung tìm kiếm một bóng hình, bất chợt Bạch Hạc Hiên lại lặng người dừng lâu ở khung cửa sổ lộng gió, thấp thoáng sau tấm rèm đang phấp phới Bạch Hạc Hiên anh không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt mà anh vẫn không ngừng nhung nhớ trong suốt mấy năm liền, cô nhìn anh cười, nụ cười rất tươi còn phát ra tiếng nói với anh rằng: "Hiên, nào đi theo em!"
Tiếng cười vẫn khúc khích vang vọng còn đó, mà quanh khung cửa sổ đã chẳng còn nhìn thấy bóng người, Bạch Hạc Hiên trong vô thức mà chạy vội đến chỗ khung cửa sổ, hai bàn tay vén vội rèm cửa mà tìm kiếm, nhưng kết quả vẫn bằng không.
Ảo tưởng như có ai mách bảo, Bạch Hạc Hiên chòm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2626964/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.