"Anh sẽ bảo vệ thằng bé và cả em nữa! Yên tâm đi Helen, mạnh mẽ lên em, mạnh mẽ như cái cách mà em đã từng mạnh mẽ vượt qua ấy, một thời gian nữa mọi chuyện sẽ qua thôi!" 
"Tin anh!" 
"Cảm ơn anh Lâm Lâm!" Không hiểu sao trong lúc sợ hãi có lời của Vĩ Tiết Lâm làm điểm tựa, dù không biết là thật hay chỉ là lời an ủi nhưng thật sự hiện tại Helen đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. 
"Được rồi em xếp đồ đi, anh đặt vé máy bay!" Bàn tay lớn, Vĩ Tiết Lâm vỗ vỗ nhẹ lấy tấm lưng đang không ngừng run lên của Helen trấn an, rồi mới dần dần nới lỏng cơ thể của cô ra, ân cần lau nhẹ đi hai hàng nước mắt:"Ngoan nín đi, anh đi đặt vé nhé?" 
Mỉm cười gật nhẹ đầu, Helen nhìn theo bóng lưng đang khuất dần khuất dần của Vĩ Tiết Lâm mà lòng thầm cảm ơn vì năm năm qua luôn có anh bên cạnh mình và John, thật sự nếu trong năm năm qua không có anh cô thật không dám tưởng tượng nổi bây giờ cô và John sẽ thành ra bộ dạng như thế nào nữa. 
Nhìn qua John vẫn còn đang ngồi nghe nhạc, Helen khẽ mỉm cười mà lau nhẹ đi số nước mắt còn vươn lại trên mi, nhẹ nhàng cất giọng:"John lại đây xếp đồ với mẹ nào!" 
Lặng người khoảng vài giây chờ đợi hồi đáp của John nhưng rồi mãi vẫn không thấy John đứng lên, Helen liền chau mày, nghĩ bụng John hôm nay không ngoan, nhưng rồi nhìn kĩ lại, Helen liền hối hận vì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2626932/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.