"Quân tử nhất ngôn!" Lời cuối cùng để lại, Vĩ Tiết Lâm xoay lưng dứt khoát rời đi, nhưng rồi bước chân lại không thể tự kiềm chế nổi mà ở nơi cánh cửa vẫn quyến luyến xoay gót mà nhìn vào chỗ Helen cùng John trước khi thật sự rời đi.
Đến sáng ngày hôm sau tỉnh dậy cũng là lúc mà mọi thứ trong căn phòng bỗng trở nên trầm mặc một cách đến đáng sợ, John nằm trên giường một lời cũng chẳng nói nét mặt lộ rõ sự mất mát, Lam Đình Niên thì lặng người ngồi ở sofa nhìn John không biết phải lựa lời nào mà khuyên nhủ thằng bé tiếp khi hôm qua vừa mới dốc cả lòng mình để tìm cách, còn Bạch Hạc Hiên thì chỉ biết ngồi trên giường nhìn hai mẹ con John vì sự vắng mặt của một người đàn ông mà lòng mang đầy nhung nhớ.
Thầm cười đầy giễu cợt, lòng tự hỏi liệu Bạch Hạc Hiên anh có thực hiện nổi lời đã hứa đối với Vĩ Tiết Lâm hay không?
"Mẹ! Con muốn gọi cho ba Lâm, con nhớ ba rồi!" Bỗng dưng một tiếng nói non nớt vang lên phá tan đi bầu không khí đầy u ám trong căn phòng hiện tại.
"Được rồi John! Con chờ mẹ gọi cho ba Lâm của con nhé!" Nói rồi Lam Đình Niên liền vén tấm chăn trên người đứng lên cầm lấy điện thoại đang đặt trên bàn, có chút khó khăn mà di chuyển đến giường của John ngồi xuống, bấm gọi cho Vĩ Tiết Lâm nhưng rồi đợi mãi cho đến khi mà tiếng chuông điện thoại ở đầu dây bên kia đã tắt vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2626913/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.