Hoàng Nhã Kỳ tỉnh lại cảm giác đau đầu bất chợt ấp đến, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không thể mở miệng ra nói, cổ họng của nàng khô quá.
Cạch
Trần Tĩnh An vào phòng thấy Hoàng Nhã Kỳ đang cố gắng ngồi dậy, nàng cũng nhanh chóng đến đỡ Hoàng Nhã Kỳ, nhưng lại bị Hoàng Nhã Kỳ cự tuyệt.
"Em tự làm được" giọng nói của Hoàng Nhã Kỳ trở nên khàn đặt, nhưng sự mềm mại trong đó vẫn không giảm đi.
"Em như vậy có thể tự làm sao?"
Mặc kệ cho Hoàng Nhã Kỳ cự tuyết Trần Tĩnh An vẫn giúp nàng ngồi dậy, đỡ Trần Tĩnh An dựa vào thành giường. Trần Tĩnh An rót nước rồi đưa cho Hoàng Nhã Kỳ uống.
"Thấy thế nào rồi?"
"Đỡ rồi"
"Xin lỗi, hôm qua chị không nên..."
"Chị là chủ nhân của em, chị muốn làm gì em cũng khống thể cản"
"Nhã Kỳ, em đừng nghĩ vậy...chị...chị". Trần Tĩnh An khó khăn không biết thể hiện lời nói của mình thế nào.
"Tĩnh An, chị cần gì ở em?". Hoàng Nhã Kỳ bình tĩnh mà hỏi Trần Tĩnh An.
"Ý em là gì?"
"Ngoài kỹ thuật điều chế thuộc hồi sinh, trợ giúp chị hoàn thành thuốc điều trị ung thư, chị còn cần gì ở em nữa không?"
Trần Tĩnh An không biết trả lời câu hỏi của nàng thế nào, việc cần nhờ Hoàng Nhã Kỳ giúp còn rất nhiều, nhưng hiện giờ Trần Tĩnh An không muốn nữa, không muốn lợi dụng Hoàng Nhã Kỳ giúp nàng làm những việc đó nữa.
"Không còn"
" là thật?"
"Ừm"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-gap-chi/2994955/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.