Hoàn thành thủ tục xuất viện xong,tôi đưa chồng tôi đến vùng biển ngoại ô ,nơi đây không phải khu du lịch nên rất yên bình ,không náo nhiệt. Chúng tôi thuê khách sạn nhỏ gần đó,nói là khách sạn cho sang ,thực ra là căn nhà tầng xó hai ông bà sống cùng nhau ,không có con cái nên dư vài phòng ,sáng hôm đó tôi và anh đi ngắm bình minh ,dường như anh cũng hiểu sự sống trong anh đang cạn dần :
-An ,nếu không còn anh ở cạnh ,em hãy sống thật tốt ,không được quên đeo găng tay và tất chân khi mùa đông đến,nếu anh chẳng còn trên đời này ,hãy yêu và lấy một người tốt hơn anh. Anh xin lỗi,xin lỗi vì làm em dang dở.Những ước muốn của đôi mình hãy tìm người thay anh cùng em thực hiện ,đừng buồn đừng khóc,điều mong muốn lớn nhất của anh là luôn nhìn thấy An của anh luôn vui và hạnh phúc
-Điều may mắn nhất của em là được ở cạnh anh,dù là một đoạn đường ngắn hay dài em đều trân trọng ,không bao giờ hối tiếc.
Tôi từng nghe ai đó nói rằng : Tình yêu đích thực không hẳn kéo dài ,chỉ cần một đoạn thật lòng ,là đủ cho cả đời ghi nhớ. Tôi yêu anh ,anh cũng thương tôi ,vậy là đủ...
Vừa ngắm bình minh lên,mười ngón tay đan chặt khăng khít không rời ,như chỉ sợ tôi lơ là một chút bàn tay ấm áp ấy sẽ lạc mất giữa biển người mênh mông ,tôi và anh đi dạo trên bờ biển ,ngắm từng đợt sóng ,anh nhặt một vỏ ốc dưới cát rửa sạch,lau khô vì sợ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-dung-gap-anh/2876512/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.