Tôi và em cứ thế thuận lợi mà nên duyên vợ chồng,đã lâu lắm rồi con tim tôi mới lỡ một nhịp.Đợi em sinh xong nhất định ,sẽ khiến em là người hạnh phúc nhất.
Thế nhưng trước cơn giông tố bao giờ cũng yên bình,cô người yêu năm nào quay lại ,dù không còn tình cảm nhưng vẫn là đối tác cho nên tôi vẫn lịch sự nói chuyện và coi cô ấy như người bạn cũ lâu ngày.Cũng chính vì điều này ,khiến cô ấy lầm tưởng tôi còn yêu cô ấy,tai nạn xảy ra tôi mất trí nhớ.
Tôi lầm tưởng em là người có tham vọng mà trèo cao , mặc dù rất ghét em nhưng mỗi lần có thái độ cáu kỉnh như có sức mạnh nào đó ngăn tôi lại.Ngày tôi kết hôn ,không từ mà biệt em như bốc hơi khỏi thế giới này.
Có người từng nói”Ta ngại vài chục giây đèn đỏ nhưng lại không ngại năm dài tháng rộng chờ đợi một người đã quay lưng”,em không đợi tôi nữa rồi…..
\-\(0\)\-
-Vâng chào anh ,đã lâu rồi không gặp .
-Chào cô An ,cô chuyển đến đây sống à?Ngày ấy cô không chào tôi câu nào mà đã đi có phải hơi thất lễ đó,dù sao tôi cũng là cậu chủ mà cô từng mong muốn có.
-Là tôi còn non trẻ ham vinh hoa phú quý,năm ấy vì muốn chèo cao mà suýt nữa bắt anh đổ vỏ,thật lòng tôi rất hối hận nên thật tâm chúc phúc cho anh.Anh và cô Hoài đã có con chưa vậy?
-Chuyện đó để sau đi tôi nghĩ không nên nói về đời tư quá nhiều đâu cô An ạ.
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-dung-gap-anh/2876448/chuong-42.html