“Ting… Ting…”
Người nhắn tin tới là Phó Nhất Đằng.
“Cô chủ, cô quên đầu bếp này rồi sao?”
Bất chợt Khiết Băng sực nhớ ra sự hiện diện của anh ta. Thôi thì đợt này đưa anh ta về Việt Nam theo để nấu ăn cũng được.
Mặc dù Đông Phương Hoàng Minh hay ghen nhưng không hiểu tại sao nay anh tỏ ra rất bình thường. Có vẻ như anh đã đoán được điều gì đó.
Trời xanh mây trắng trong lành làm Khiết Băng yên lòng đến lạ.
Hồ Chí Minh, Việt Nam là một trong những thành phố tấp nập và đồ sộ nhất tại quốc gia này.
Nơi đây dường như không bao giờ ngủ, từ sáng sớm đến tối muộn, ánh đèn luôn ngời sáng, xe cộ đi chen nhau bước đi. Tuy ồn ào, náo nhiệt nhưng bất giác lại tạo cho con người ta cảm giác an tâm đến lạ.
Đông Phương Hoàng Minh, Khiết Băng cùng Phó Nhất Đằng vừa đến nơi liền ngay lập tức đi đến nhà cũ của Bạch gia.
Một căn biệt thự nguy nga và không kém phần đồ sộ. Theo lối kiến trúc xưa cũ với lịch sử hàng trăm nay về trước, giờ đây nó được mệnh danh là căn nhà tư nhân cổ kính nhất chốn phồn hoa đô thị này.
Phó Nhất Đằng thấy Khiết Băng mệt mỏi sau cả ngày dài ngồi trên máy bay nên đành vào bếp nấu món nhẹ gì đó cho cô ăn.
Hoàng Minh nhìn anh ta với ánh mắt dò xét, dường như anh sợ Phó Nhất Đằng sẽ bỏ thuốc độc hoặc thứ gì đó vào đồ ăn.
Loading...
Nhưng không! Đồ ăn rất ngon miệng, phù hợp với khẩu vị cả hai.
Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-anh-gap-lai-em-som-hon-quyen-1/1736748/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.