Chương trước
Chương sau
Trong căn phòng chỉ còn lại Trịnh Thành Khải và Lâm Ánh Hy. Cô vẫn rất sợ anh, không nói gì, vẫn cúi đầu, ngồi co ro trong một góc.

Trịnh Thành Khải thấy vậy cũng không miễn cưỡng cô. Anh vén một ít tóc mái của cô, sờ vào vết sẹo. Anh nhớ rất rõ vết sẹo này được hình thành như thế nào, cũng nhớ lại gương mặt người con gái đã cứu anh 5 năm trước.

Vậy mà khi tỉnh lại, anh lại nhận nhằm người. Còn nghe lời nói xảo trá của An Linh, bị cô ta lừa gạt hơn 5 năm.

Trịnh Thành Khải cúi đầu, hôn nhẹ vào vết sẹo của Lâm Ánh Hy rồi bế cô xuống căn phòng cũ của cô. Lâm Ánh Hy sợ hãi hành động của anh, cô không vùng vãy, bởi cô biết có làm như thế cũng không thay đổi được gì. Chỉ là Trịnh Thành Khải không ngờ tới…

“Thành Hàn. Sao cậu còn chưa về?”

Vừa bước xuống Trịnh Thành Khải đã nhìn thấy Thành Hàn đang đứng ở đó
“Mình muốn kiểm tra lại cho Ánh Hy một lần nữa. Mình cảm thấy…không ổn”

Trịnh Thành Khải cũng không nói gì. Anh đặt Lâm Ánh Hy xuống giường. Vừa ngồi trên giường chưa bao lâu Lâm Ánh Hy đã hốt hoảng đứng dậy, cô chạy lại chiếc tủ nhỏ trong phòng tìm chiếc khăn choàng cổ là quà sinh nhật của mẹ Phan.

Nhìn thấy cô ngồi bệt xuống sàn, gương mặt sợ hãi, Trịnh Thành Khải nhìn cô có chút không đành lòng, anh tiến tới chỗ cô nhỏ giọng

“Ánh Hy, sàn nhà lạnh. Anh đưa em lên giường nghỉ nhé”.

Vừa dứt câu, Trịnh Thành Khải đi tới chạm vào người cô khiến cô sợ hãi lùi người ra phía sau né tránh.

Trịnh Thành Khải nhìn thấy định tiến lại gần cô nhưng Thành Hàn đã ngăn anh lại. Từ lúc bước chân vào căn nhà này, Thành Hàn đã luôn theo dõi mọi hành động của Lâm Ánh Hy. Anh hy vọng những gì anh nghĩ là sai. Nhưng…
“Thành Khải. Để mình kiểm tra đã” Trịnh Thành Khải xoay người nhìn Thành Hàn đang đi tới chỗ của Lâm Ánh Hy. Anh không nói gì đứng một bên nhìn Thành Hàn kiểm tra cho Lâm Ánh Hy.

“Ánh Hy. Em nhìn anh xem, em có biết anh là không?”

“…”

“Ánh Hy, em có biết tên của anh là gì không?”

“…”

Đáp lại những câu hỏi của Thành Hàn là sự im lặng, là nỗi sợ hãi hiện rõ trên gương mặt. Thành Hàn nhìn thấy như thế thì im lặng một lúc lâu mới lên tiếng nói với Trịnh Thành Khải

“Khải…Ánh Hy…”

“Ánh Hy làm sao?”

“…Em ấy…có thể bị…trầm cảm…có triệu chứng…của tâm th…”

Chưa kịp nói hết câu, Trịnh Thành Khải đã không giữ nổi bình tĩnh, anh lao tới nắm lấy cổ áo của Thành Hàn hét lớn

“Cậu nói cái gì? Đừng có nghĩ cậu là bác sĩ thì muốn nói gì thì nói!”

“Khải à. Thật sự mình cũng không muốn tin…nhưng thật sự là vậy…”
Trịnh Thành Khải nghe thấy thì buông tay ra khỏi người Thành Hàn. Anh đứng đó, nhìn người con gái trước mặt mình. Anh không giữ nổi bình tĩnh lao ra ngoài, về phía phòng mình đập phá hết tất cả mọi thứ.

Thành Hàn thật sự không thể ngăn được Trịnh Thành Khải nên đã gọi điện thoại cho Vĩnh Huy và Vũ Âu quay lại.

Nhận được điện thoại, Vĩnh Huy và Vũ Âu quay lại. Cả hai nhanh chóng đi lên lầu 1, Quản gia Cố và mọi người đều đứng dưới sảnh nhà nhìn lên, ai cũng rất đau lòng vì hoàn cảnh này

Lâm Ánh Hy ngồi trong phòng, cô nghe thấy tiếng đập đồ, tiếng kim loại va vào nhau, tiếng thủy tinh bể…làm cô hoảng sợ ôm đầu hét lớn

“Á…huhu”

Thành Hàn và Vũ Âu cố gắng trấn an tinh thần cho cô, còn bên này Vĩnh Huy đã đi tới phòng Trịnh Thành Khải. Anh không ngần ngại lao tới đấm thẳng vào mặt Trịnh Thành Khải hét lớn

“Đủ rồi. Cậu càng làm như thế càng khiến Ánh Hy khổ sở hơn thôi.”

“…”

Lâm Ánh Hy sau khi được Thành Hàn tiêm cho một mũi thuốc an thần thì cô đã ngủ thϊếp đi, anh còn cẩn thận gọi hai người nữ hầu canh giữ cho cô ngủ, phòng khi cô sẽ xoay người.

Vĩnh Huy cho người thông báo cho bố mẹ Trịnh quay về. Còn Vũ Âu đích thân đến Lâm gia đón mẹ Phan đến đây. Thật không dễ dàng gì khi muốn đón mẹ Phan đến đây, nhưng đối với Vũ Âu anh không khó. Là một đại luật sư, anh biết sử dụng từ ngữ rất khôn khéo, đến nhà họ Lâm cũng không thể nói gì.

Thành Hàn sang phòng của Trịnh Thành Khải, băng bó vết thương, cũng không nói lời nào với Trịnh Thành Khải. Sau khi vết thương băng bó xong, Trịnh Thành Khải thất tha thất thiểu đi vào phòng Lâm Ánh Hy. Nhìn cô ngủ, chỉ là vẻ mặt không còn giống như lúc đầu anh gặp cô…là anh đã biến cô thành ra thế này.

Ba mẹ Trịnh nghe tin liền nhanh chóng cùng Trịnh Hoàng My quay về. Mẹ Phan cũng nhanh chóng được Vũ Âu đưa đến biệt thự riêng của Trịnh Thành Khải.

Trên xe, bà có hỏi về tình hình của Lâm Ánh Hy nhưng Vũ Âu cứ ậm ờ không nói rõ làm bà rất lo lắng. Vừa đến nơi, mẹ Phan được Quản gia Cố đưa đến phòng của Lâm Ánh Hy.

Vừa vào phòng, bà nhìn thấy Lâm Ánh Hy đang ngủ trên giường, Trịnh Thành Khải người bị thương, đang ngồi ở một góc phòng nhìn Lâm Ánh Hy

Mẹ Phan tiến tới chỗ Lâm Ánh Hy đang ngồi, bà nhanh chóng nhận ra tình hình. Trên người con gái bà toàn là vết thương, người cũng gầy hơn trước rất nhiều.

Bà không kiềm chế được liền rơi nước mắt. Vũ Âu, Vĩnh Huy cùng Thành Hàn sớm đã xuống lầu chuẩn bị thuốc và một ít dụng cụ y tế.

Bà nhìn qua Trịnh Thành Khải đang ngồi đó, bà không chần chừ mà lao đến đánh thật mạnh vào mặt anh

“Chát”

“Cũng là con người với nhau tại sao cậu lại đối xử như thế với con bé? Tại sao?”

Mẹ Phan khóc nức nở, bà khụy xuống hai tay ôm mặt. Con gái của mẹ…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.