“Không sao, không sao, không tối nữa...”
Tối hôm sau, Trịnh Thành Khải nhìn thấy cô diễn với anh như vậy là quá đủ, quá chán nên đi từng bước về phía cô.
Lâm Ánh Hy nghe thấy tiếng bước chân, cả người liền run lên. Cô sợ, sợ anh ta sẽ lại làm gì cô nữa. Bước chân ngày càng tới gần cô hơn...
“Cạch” Tiếng ổ khóa dây xích được mở ra.
“Ra ngoài” Giọng của Trịnh Thành Khải vang lên. Cô ổn định lại tinh thần liền vội chạy về phòng mình khóc nức nở.
Đêm đó, cô bật tất cả đèn trong phòng, cô sợ sẽ phải trải qua mọi chuyện trong phòng. Cô không biết nên làm thế nào, cũng không thể nói với ai nên cô chỉ biết khóc.
Đến lúc cô mệt quá lại ngủ quên lúc nào không hay. Nửa đêm, mọi người trong nhà đều nghe thấy tiếng hét của cô mà vội chạy lên phòng cô
“Á...làm ơn tha cho tôi đi mà, tôi rất sợ...ở đây tối quá...mẹ ơi,....”
Mọi người nhìn thấy đều biết là cô gặp ác mộng nhưng không ai dám bước vào phòng gọi cô dậy.
Họ thương xót cho cô nhưng cũng rất quý mạng của mình. Trịnh Thành Khải nghe thấy ồn ào cũng đi ra xem thì nghe thấy tiếng của cô, anh liền hiểu ra tình hình
“Giải tán”
Mấy người làm nghe thấy liền nhanh chân chạy đi. Trịnh Thành Khải bước vào phòng, nhìn gương mặt trắng bệt, mồ hôi ra đầy trên người cô. Anh dùng tay vỗ nhẹ vào mặt cô vào cái
“Dậy đi...”
Trong cơn ác mộng đó, cô nghe thấy giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-alina/3594133/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.