🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Cú béo.P/s: Từ bayh tui sẽ đăng nốt phần pn của bộ này nhé:Đ

-Lâu không động tới, quên hết luôn r.-.__________Chớp mắt đồng hồ điện tử trên tường đại sảnh đã vang lên thông báo đúng ba giờ.

Bùi Ý nhìn ra cánh cửa kính không người qua lại, trong mắt thoáng qua chút thất vọng và bất an khó nhận ra.

Cậu nhanh chóng rửa sạch chút trà hoa còn sót lại trong bình giữ nhiệt, ánh mắt vẫn không rời khỏi bên ngoài cửa.

Bạc Việt Minh ngồi cùng thấy cậu từ hoạt bát năng động bỗng trở nên im lặng lạ thường. Ánh mắt chăm chú ấy dường như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa kính mới chịu thôi.

"Bùi Ý?"

"...Sao thế?"

Bùi Ý chậm rãi quay lại nhìn Bạc Việt Minh, ánh mắt hơi run rẩy. Cậu ôm chiếc bình giữ nhiệt vào lòng, như thể làm vậy có thể kìm nén sự bất an trong lòng.

Bạc Việt Minh nhớ lại lời dặn của huấn luyện viên Cao lúc nãy: "Phụ huynh em đến đón lúc ba giờ sao?"

Bùi Ý khẽ gật đầu vẻ mặt có chút ấm ức: "Ba Ngạn nói sẽ đến đón em lúc ba giờ."

Người kia đã hứa với cậu, trước giờ luôn giữ đúng lời.

"..."

Hết ba Dung lại đến ba Ngạn?

Bạc Việt Minh nghe cách xưng hô khác lạ của Bùi Ý so với "cha mẹ" thông thường, lòng chợt hiểu ra điều gì đó.

Đang suy nghĩ Bùi Ý bỗng rút một tay ra, nắm lấy cổ tay Bạc Việt Minh, vẻ mặt không chắc chắn: "Nhị ca, hôm nay em có gây ra chuyện lớn không?"

Bạc Việt Minh nhìn ra sự lo lắng mà Bùi Ý cố che giấu, liền bất giác vỗ nhẹ vào đầu cậu qua lớp mũ bảo hộ: "Không ai bị thương thì không phải chuyện lớn đâu. Đừng lo, có lẽ họ chỉ bị kẹt xe trên đường đến đây thôi."

Bùi Ý ủ rũ gật đầu, lông mày nhíu chặt.

Bạc Việt Minh bước tới gần huấn luyện viên Cao, rồi nhanh chóng quay lại với điện thoại đã được kết nối: "Này, điện thoại phụ huynh cậu đây."

Bùi Ý chậm rãi nhận lấy: "Alo?"

Giọng Hứa Dung truyền đến: "Tiểu Ý, là ba Dung đây. Đừng sợ, ba và ba Ngạn đang trên đường đến đón con."

"Ba Dung."

Giọng Bùi Ý nghẹn ngào.

Hứa Dung trấn an: "Ngoan nào, đợi chúng ta thêm mười phút thôi, ba Dung hứa sẽ đến ngay, được không?"

Bùi Ý mắt đỏ hoe nhưng cố nén lại hơi sương mù: "Dạ."

Cuộc gọi kết thúc.

Bùi Ý ngoan ngoãn đưa lại điện thoại, nở nụ cười trở lại: "Cảm ơn nhị ca."

Bạc Việt Minh nhìn cảm xúc đến nhanh, đi cũng nhanh của cậu, khóe miệng bất giác nhếch lên rồi lại hạ xuống: "Lần sau gặp chuyện gì, đừng tự ngồi một chỗ buồn bã. Phải chủ động nghĩ cách giải quyết."

Bùi Ý vội vàng gật đầu, lòng đầy ngưỡng mộ tăng thêm một bậc.

...

Mười phút sau, Bùi Ý thấy hai bóng dáng quen thuộc ngoài cửa kính, liền nhanh nhẹn trượt xuống khỏi ghế lao ra ngoài.

"Ba Ngạn, ba Dung!"

Ánh mắt Bạc Việt Minh cũng hướng theo, nhìn thấy Bùi Ý nhào vào lòng một người đàn ông trong số đó. Những phán đoán trong lòng cậu giờ đã trở thành sự thật:

Hai người đàn ông được cậu gọi là ba ấy là người yêu của nhau.

Nếu vậy, thân phận của Bùi Ý là gì? Là con riêng của một trong hai người, hay... một đứa trẻ được nhận nuôi theo quy định hôn nhân đồng giới?

Bạc Việt Minh không quá bận tâm đến câu hỏi riêng tư này. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho chú Khải bên cạnh rồi lặng lẽ quay lại khu cưỡi ngựa ngoài trời.  

Ở phía bên kia, Bùi Ý vẫn không phát hiện ra sự rời đi của Bạc Việt Minh, còn đang dựa vào lòng Hứa Dung không chịu rời, "Ba Dung, sao bây giờ hai người mới tới vậy?"

Hứa Dung tháo chiếc mũ bảo hộ bị đội lệch của Bùi Ý, chỉnh lại mái tóc nhỏ xù lên của cậu, "Hôm nay ba bận ở trường, sau này chúng ta tuyệt đối sẽ không đến muộn nữa."

Bùi Ý gật đầu.

Tuy nhiên, Tông Bách Ngạn còn chưa kịp nói gì thì huấn luyện viên Cao đã đi tới, "Tông tiên sinh, hôm nay có chút sự cố nhỏ xảy ra, tôi nghĩ cần nói chuyện với phụ huynh một chút."

"..."

Bùi Ý nghe thấy huấn luyện viên Cao "mách tội," ánh mắt lập tức lộ ra vẻ căng thẳng.

Tông Bách Ngạn nhíu mày giống hệt cậu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hứa Dung ở lại với Bùi Ý, còn mình thì đi theo huấn luyện viên Cao vào phòng giám sát.

Bùi Ý khẽ níu lấy tay Hứa Dung, gọi nhỏ, "Ba Dung."

Hứa Dung nhìn ra sự lo lắng của cậu nhưng không nói gì, chỉ nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của cậu, "Hôm nay cưỡi ngựa có vui không?"

Bùi Ý chợt nhớ tới người anh mà cậu mới quen hôm nay, ngoảnh đầu lại, mới nhận ra chỗ ngồi lúc nãy của hai người đã trống không, "Hả?"

Hứa Dung nhìn theo ánh mắt cậu, "Sao thế?"

"Hôm nay con quen được một anh trai," Bùi Ý thành thật nói, "Anh ấy vừa mới ngồi đây với con."

Hứa Dung nhìn quanh nhưng không thấy "anh trai nhỏ" mà Bùi Ý nhắc đến, chỉ đành chuyển sự chú ý trở lại bình giữ nhiệt của cậu.

"Trà hoa sáng nay ba pha cho con uống hết chưa?"

Nhắc đến chuyện này, Bùi Ý hiếm khi tỏ vẻ tự hào, cậu nâng chiếc bình giữ nhiệt đang đeo chéo lên, "Uống hết rồi!"

Hứa Dung thử cảm nhận trọng lượng, ánh mắt hiện lên chút hài lòng, "Giỏi lắm, hiếm khi mèo con nhà mình chịu uống nhiều nước thế này."

Bùi Ý định nói thêm gì đó thì Tông Bách Ngạntừ phòng giám sát đi ra, sắc mặt nghiêm nghị chưa từng thấy.

"Bùi Ý."

"..."

Bùi Ý nghe thấy cách gọi này, nụ cười trên mặt lập tức tan biến.

Hứa Dung nhận ra điều gì đó không ổn, "Sao vậy?"

Bùi Ý cúi đầu không nói, hai tay vô thức đan vào nhau bối rối.

Tông Bách Ngạn dễ dàng bế cậu nhóc "im lặng vì làm sai" lên, đồng thời nắm lấy tay người yêu bên cạnh, "Đi thôi, về nhà rồi nói."

Lúc này, trong môi trường bán công khai thế này không phải thời điểm thích hợp để dạy dỗ.

...

Tại sân cưỡi ngựa ngoài trời.

Bạc Việt Minh lại trèo lên chú ngựa yêu thích của mình. Bất chợt, hắn nhìn thấy bóng dáng một gia đình ba người đang rời khỏi từ phía xa, ánh mắt vô thức dừng lại.

Chú Khải nhìn theo ánh mắt hắn.

Mặc dù khoảng cách khá xa nên không rõ, nhưng số người ra vào sân cưỡi ngựa rất hạn chế, chú Khải nghĩ một chút liền hiểu, "Nhị thiếu gia, cậu lưu luyến cậu nhóc kia sao?"

Bạc Việt Minh phủ nhận, "Không."

Nhưng trong đầu hắn lại bất giác hiện lên hình ảnh Bùi Ý ngọt ngào gọi hắn là "Nhị Ca," thứ cảm giác vi diệu khó diễn tả lại dâng lên lần nữa—

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu gặp một cậu nhóc tình nguyện đi theo sau mình, gọi mình là anh. Liệu sau này còn cơ hội gặp lại không?

Chú Khải hỏi thêm, "Nếu nhị thiếu gia thích cậu nhóc, để tôi tìm hiểu kỹ hơn về gia đình họ. Biết đâu sau này có thể mời họ đến nhà họ  Bạc chơi."

Bạc Việt Minh lập tức bác bỏ, "Không cần."

Thân phận của hắn ở nhà họ Bạc vốn đã không dễ chịu, vô cớ mời người khác đến nhà chơi chẳng phải là điều hay ho gì.

 Nghĩ đến đây, Bạc Việt Minh lập tức gạt bỏ những suy nghĩ viển vông, nắm chặt dây cương rồi thúc ngựa phi nhanh trở lại.

...

Rầm!

Tiếng đóng cửa vang lên.

Bùi Ý lặng lẽ đi theo sau hai người cha, ngay cả sau gáy cũng như viết rõ hai chữ "sợ hãi."

Hứa Dung kéo Tông Bách Ngạn lại, liếc nhìn Bùi Ý rõ ràng có vẻ chột dạ, "A Ngạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em suốt cả đoạn đường lái xe không nói một lời."

"Anh hỏi thử xem thằng bé đã làm những gì?"

"Nhân lúc huấn luyện viên Cao không có ở đó mà tự ý cưỡi Trường Phong chạy loạn, suýt nữa còn va chạm với ngựa của một thành viên khác..."

Tông Bách Ngạn thuật lại toàn bộ những gì đã thấy trong video giám sát.

Bùi Ý ngã ngựa, ngã xuống đất, suýt chút nữa bị vó ngựa giẫm phải. Nếu là một đứa trẻ cùng tuổi khác có lẽ đã xảy ra chuyện lớn!

May mắn hôm nay gặp được một thiếu niên có kỹ thuật cưỡi ngựa xuất sắc, mới tránh được tai nạn xảy ra.

Nhưng dù không xảy ra chuyện gì, không có nghĩa là có thể bỏ qua dễ dàng!

Hứa Dung nghe đến đây, tim cũng thắt lại một nhịp.

Tông Bách Ngạn vẫn giữ khuôn mặt nghiêm nghị, giọng nói chưa từng nghiêm túc như vậy, "Bùi Ý, con có biết làm như vậy nguy hiểm thế nào không? Hôm nay ba không có ở đó, con đã dám nghịch ngợm như vậy phải không?"

Hứa Dung thấy Bùi Ý run rẩy, nhẹ nhàng kéo tay người yêu, "A Ngạn, thôi."

"Anh Dung! Đây là vấn đề nguyên tắc!"

Sự cố suýt xảy ra hôm nay lại khiến Tông Bách Ngạn nhớ đến "quá khứ." Lần đó, không chỉ mất đi người mình yêu, mà còn lạc mất Bùi Ý.

"Đến cả những kiến thức an toàn cơ bản nhất cũng không quan tâm, lời huấn luyện viên cũng không nghe..." So với lời trách mắng nghiêm khắc, Tông Bách Ngạn càng nhiều lo lắng hơn.

Anh nhìn thấy Bùi Ý đang im lặng như hũ nút dứt khoát đưa tay nắm lấy cánh tay cậu nhóc, "Lại đây!"

"Ưm!"

Bùi Ý kêu khẽ, đau đến mức theo phản xạ lùi lại.

Tông Bách Ngạnvà Hứa Dung cùng lúc nhận ra phản ứng bất thường này, Hứa Dung nhanh chóng tiến lại gần, "Tiểu Ý, tay con sao thế?"

Cởi cúc áo, vén tay áo lên.

Trên cánh tay gầy gò của Bùi Ý là chi chít những vết bầm đỏ, nghiêm trọng hơn ở khớp còn bị trầy xước chảy máu.

"..."

Hứa Dung và Tông Bách Ngạn không hẹn mà cùng nhíu mày xót xa.

Bùi Ý cúi đầu, cố nhịn đến không chịu nổi nữa, cuối cùng vẫn với dáng vẻ trẻ con nhào vào lòng Hứa Dung, giọng nghẹn ngào xen lẫn căng thẳng, "Con... con biết sai rồi, con không dám nữa, ba Dung, hai người đừng bỏ con..."

"Con sau này nhất định sẽ ngoan, hai người đừng đưa con về cô nhi viện, được không?"

Hứa Dung vội ôm chặt cậu, dịu dàng an ủi, "Ngoan, đừng khóc, chúng ta không bỏ con. Hôm nay ba Ngạn quá lo cho con, nên mới nghiêm khắc như vậy."

Bùi Ý khóc thút thít, co mình lại không nói gì.

Tông Bách Ngạn nhìn dáng vẻ hiếm thấy này của Bùi Ý, vừa đau lòng vừa tan biến hết sự nghiêm khắc.

Không trách được "lần đó" xảy ra chuyện, cậu lại không nói lời nào mà rời khỏi nhà.

Liệu lúc ấy Bùi Ý có phải cũng sợ sau khi gia đình tan vỡ, mình sẽ bị đưa trở lại cô nhi viện không?

"Anh Dung, anh xem Tiểu Ý có bị gì nghiêm trọng không?"

Tông Bách Ngạn nén lại những suy nghĩ trong đầu, bước nhanh tới tủ đồ lấy hộp thuốc trong nhà ra.

"Thôi, hay là chúng ta trực tiếp đến bệnh viện? Thằng bé này, tay bị thương thế mà cũng không nói gì?"  

Hứa Dung lấy khăn giấy lau nước mắt cho Bùi Ý, rồi kiểm tra lại tình trạng cánh tay của cậu, "Đau không? Có nâng lên được không?"

Bùi Ý lắc đầu, "Không... không đau."

"Làm sao có thể không đau?" Tông Bách Ngạn nhìn thấy mà sốt ruột, "Ngã ngựa bị đập xuống đúng không? Con không nói với huấn luyện viên Cao à?"

Bùi Ý không trả lời đúng trọng tâm, chỉ đỏ mắt nhận lỗi với Tông Bách Ngạn, "Ba Ngạn, hôm nay là con sai, con sau này sẽ không làm nữa, con xin lỗi."

Tông Bách Ngạn đau lòng, vỗ nhẹ lên má cậu, "Tiểu Ý, con không cần xin lỗi. Là ba Ngạn hôm nay không làm tốt, không nên để con ở một mình đi học cưỡi ngựa."

Khó khăn lắm mới bảo vệ được người yêu, vậy mà vẫn để cậu bị thương.

Tông Bách Ngạn càng thêm áy náy vì sự thiếu trách nhiệm của mình, "Xin lỗi, lúc nãy ba Ngạn không nên trách con như vậy."

"Nhưng sau này gặp chuyện gì, con phải nghĩ đến chúng ta, không được giấu giếm, biết chưa?"

Bùi Ý hít mũi, "Dạ."

Hứa Dung nhẹ nhàng nâng cánh tay cậu lên, "Có giơ lên được không? Hay là đi bệnh viện chụp phim kiểm tra nhé?"

Bùi Ý lại rúc vào lòng Hứa Dung, ỉu xìu, "Ba Dung, con không muốn đi bệnh viện."

Hôm nay vốn dĩ là do cậu gây ra chuyện, nên cậu cố nhịn không nói gì về cánh tay mình. Hơn nữa, cơn đau dữ dội nhất cũng đã qua rồi.

Tông Bách Ngạn xem lại tình trạng, "Chắc chỉ bị sưng do va đập, có lẽ không ảnh hưởng đến xương."

"Anh Dung, anh bôi thuốc giảm sưng cho Tiểu Ý trước đi, để em gọi bạn đặt lịch khám."

Bùi Ý vẫn đang trong giai đoạn phát triển, lại ngã từ trên ngựa xuống mà không nói một lời, dù sao cũng phải đưa đi bệnh viện kiểm tra mới yên tâm.

Hứa Dung đồng ý, để Tông Bách Ngạn cầm điện thoại đi sang một bên.

Y lấy ra tuýp thuốc chống viêm từ hộp y tế, nhẹ nhàng nói, "Trước tiên bôi thuốc lên chỗ trầy xước, chỗ sưng thì lát nữa chúng ta tới bệnh viện kiểm tra thêm."

Bùi Ý ngoan ngoãn gật đầu, đưa tay ra.

Khi thuốc chạm vào vết thương, cậu bé đau đến co tay lại theo phản xạ, "Ưm."

Hứa Dung dừng lại, "Đau lắm à?"

Bùi Ý lắc đầu, cố nhịn, "Ba Dung, con không đau."

"Ngoan, cố chịu một chút."

Hứa Dung mềm lòng khi nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện của cậu. Y vừa dùng tăm bông bôi thuốc lên vết thương, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ quanh vùng da xung quanh.

Cảm giác tê tê dường như làm giảm bớt sự khó chịu của thuốc.

Bùi Ý chăm chú nhìn cách Hứa Dung bôi thuốc, rồi nghiêm túc hứa, "Ba Dung, sau này con nhất định sẽ ngoan."

Động tác của Hứa Dung chững lại một chút, y nhìn cậu, "Tiểu Ý, ba Ngạn và ba Dung không ép con phải trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Bọn ba chỉ hy vọng—"

"Con coi nơi này là nhà, coi bọn ba là bố thật sự của con, hiểu không?"

"Dạ?"

"Con không cần phải sợ, cho dù có nghịch ngợm gây ra chuyện, bọn ba cũng sẽ không bỏ con."

Bùi Ý im lặng gật đầu.

Hứa Dung vừa bôi thuốc vừa tiếp tục nói, "Còn nữa, thái độ của ba Ngạn lúc nãy hơi gắt, nhưng chuyện hôm nay là con sai—"

"Thứ nhất, con không nghe lời huấn luyện viên, tự ý cưỡi ngựa dẫn đến sự cố. Sau này, làm bất cứ việc gì nhất định phải trong khả năng của mình."  

"Thứ hai, bị thương mà lại giấu không nói. Ba hỏi con, có đứa trẻ nào bị thương mà không nói với ba mẹ không? Chỉ cần ba Dung và ba Ngạn còn trên đời này, con sẽ mãi là con trai của chúng ta, hiểu chưa?"

Bùi Ý mím môi cố nhịn khóc, "Con hiểu rồi ạ."

Lời vừa dứt, Tông Bách Ngạn vừa gọi điện xong đã quay lại.

Giữa chân mày anh vẫn còn phảng phất nét lo lắng, "Đi thôi, ba đã liên hệ xong rồi, tranh thủ trước năm giờ chúng ta đến, vẫn kịp."

"Dạ."

Tông Bách Ngạn bước đến gần, xoa nhẹ đầu của Bùi Ý, "Không khóc nữa."

Bùi Ý dùng tay không bị thương móc lấy ngón út của Tông Bách Ngạn, khẽ lắc, "Ba Ngạn, con không khóc mà."

Ánh mắt lấp lánh của cậu rõ ràng mang ý "muốn làm hòa".

Tông Bách Ngạn và Hứa Dung nhìn nhau cười, lập tức dẫn cậu nhóc nghịch ngợm của mình đến bệnh viện.

...

May mắn kết quả kiểm tra không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Sau tất cả, Tông Bách Ngạn quyết định cùng Hứa Dung và Bùi Ý ăn tối tại một nhà hàng bên ngoài trước khi về nhà.

Hứa Dung vừa từ phòng tắm bước ra, liền thấy Bùi Ý thu mình ở cửa, ánh mắt mong đợi, "Ba Dung."

Giọng cậu kéo dài, mang theo chút nũng nịu.

Hứa Dung nhìn thấu ý đồ của cậu, vỗ vỗ mép giường, "Lại đây, tối nay ngủ cùng ba Dung."

Bùi Ý lập tức chạy tới, tự nhiên chui vào bên cạnh Hứa Dung.

Vì lớn lên trong cô nhi viện, Bùi Ý luôn thiếu cảm giác an toàn khi ngủ, còn Hứa Dung có tính cách dịu dàng lại luôn mang đến cho cậu sự quan tâm và chu đáo nhất.

Hứa Dung đắp chăn nhỏ cho cậu, nhắc nhở, "Đừng đè lên tay nữa."

"Dạ, ba Dung."

Bùi Ý khẽ níu lấy tay áo của Hứa Dung, thì thầm, "Hôm nay là anh trai kia 'cứu' con. Anh ấy đẹp lắm, mắt rất đẹp."

Nếu không phải Tông Bách Ngạn lúc đó quá nghiêm khắc và tức giận, cậu đã định kéo hai ba quay lại cảm ơn anh trai kia rồi.

Nghe cậu lén lút kể, Hứa Dung bật cười, "Con thích anh trai đó à?"

Bùi Ý gật đầu, "Con muốn làm bạn với anh ấy."

Hứa Dung vỗ nhẹ lưng cậu, "Vậy để vài hôm nữa ba Ngạn sẽ hỏi rõ danh tính anh ấy. Nếu được, ba nhất định tìm cơ hội dẫn con đi cảm ơn anh ấy, được không?"

"Nhưng kết bạn là chuyện của con, con phải tự tìm cách."

Bùi Ý chớp chớp mắt, "Dạ."

Hứa Dung dỗ dành, "Ngủ sớm đi, mai phải làm bài tập xong nhé."

Bùi Ý nhớ tới đống bài tập còn nguyên của mình, ngoan ngoãn nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

...

Một tiếng sau.

Tông Bách Ngạn từ phòng làm việc trở về, nhìn thấy Bùi Ý nằm trên giường, bật cười, "Sao lại chạy sang đây ngủ rồi?"

Hứa Dung dịu dàng che tai của Bùi Ý, khẽ trả lời, "Hôm nay bị dọa một trận, chắc tự mình không dám ngủ. Em xong việc rồi à?"

"Ừ."

Thực ra Tông Bách Ngạn không có việc gì quá gấp, chỉ là đột nhiên "trở lại" hiện tại—

Công ty còn rất nhiều việc cần rà soát lại, thêm nữa anh còn bàn bạc với trợ lý về việc tiếp nhận dự án của Thẩm Triệt, nên mới bận tới giờ.

Tông Bách Ngạn ra hiệu cho Hứa Dung hơi nhổm lên, nhanh chóng trộm hôn một cái rồi mới bế Bùi Ý đang ngủ say trên giường lên.

"Em làm gì vậy?"  

"Bế thằng bé về phòng đi." Tông Bách Ngạn nhìn Bùi Ý đang ngủ say trong lòng, cố tỏ ra khó chịu, "Thằng nhóc này mà ngủ ở đây tối nay thì phiền lắm."

"..."

Hứa Dung bị lời nói không chút xấu hổ của anh làm nghẹn họng, chỉ biết bất lực nhìn.

Chỉ một lúc sau, hoàn thành nhiệm vụ "vứt mèo con", Tông Bách Diễn quay về phòng ngủ chính, tiện tay khóa cửa phòng lại.

Hai người đã sống chung không phải một hai năm, Hứa Dung thừa hiểu được "chiêu trò" của người yêu mình.

Y lập tức chui vào chăn, giả vờ buồn ngủ, "Hôm nay anh mệt rồi, ngủ sớm đi."

Tông Bách Ngạn cười, từ phía sau ôm lấy y, "Anh Dung? Vợ yêu? Để ý đến em chút đi mà?"

Những nụ hôn trêu ghẹo từ dái tai đến cổ, bàn tay cũng không chịu yên phận.

Hứa Dung bị kích thích đến mức hơi thở rối loạn, trong một khoảnh khắc mất tập trung đã bị Tông Bách Ngạn kéo xoay lại, nụ hôn đầy cuồng nhiệt.

"Ưm... ư..."

Hứa Dung khó khăn lắm mới có một chút không gian để thở, "Chẳng phải tối qua chúng ta vừa..."

Ánh mắt Tông Bách Ngạn trầm xuống, sâu thẳm trong đồng tử chứa đựng một nỗi đau mà Hứa Dung không thể hiểu hết, "Em nhớ anh lắm."

"..."

"Anh Dung, em... em nhớ anh nhiều lắm."

Tông Bách Ngạn nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đầy hơi nước của Hứa Dung, tiếp tục trao một nụ hôn đầy sâu lắng.

...

Hai người quấn quýt đến gần bốn giờ sáng mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Không biết bao lâu sau, Tông Bách Ngạn bất ngờ bị đánh thức bởi những tiếng nói mơ đầy hoảng loạn. Anh lập tức bật đèn ngủ ở đầu giường, quay sang nhìn người yêu trong lòng.

Hứa Dung vẫn chìm trong cơn mơ, khuôn mặt đau đớn, trán ướt đẫm mồ hôi, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Nhận ra điều bất thường, Tông Bách Ngạn lập tức khẽ gọi, "Anh Dung?"

"Anh Dung? Tỉnh lại đi?"

"Em ở đây rồi, đừng sợ, anh Dung?"

"—A!"

Hứa Dung mở bừng mắt, trong đôi mắt tràn ngập nỗi đau không lối thoát. Tim y đập mạnh, kèm theo cơn đau vừa dữ dội vừa hư ảo, không thể phân biệt nổi giữa mơ và thực.

Tông Bách Ngạn ôm chặt lấy y, cơ thể vẫn đang run rẩy hơi thở dồn dập, "Không sao, không sao đâu, em ở đây mà."

"..."

Hứa Dung im lặng, cố gắng bình ổn lại, cảm nhận xung quanh.

Khoảng sáu bảy phút sau, y mới cẩn thận ôm lấy Tông Bách Ngạn, giọng nhỏ nhẹ, "A Ngạn, anh... anh hình như vừa mơ thấy ác mộng."

Tông Bách Ngạn xót xa, vẫn dịu dàng an ủi, "Chỉ là ác mộng thôi, qua rồi là được."

Hứa Dung nghẹn ngào, "Xin lỗi, anh có phải đã ốm rất lâu rồi không? Anh không nên nghi ngờ em, cũng không nên làm tổn thương Tiểu Ý."

Giấc mơ tái hiện, cũng là nhận thức thực tại.

"..."

Tông Bách Ngạn cảm thấy tim mình thắt lại.

Anh không muốn phân biệt "giấc mơ" hay "tái sinh," điều anh biết chắc chỉ là Hứa Dung vẫn đang trong vòng tay mình, thế là đủ rồi.

"Anh Dung, tất cả không phải lỗi của anh. Giờ chúng ta vẫn ổn mà, chẳng có chuyện gì xảy ra cả."

Tông Bách Ngạn vừa nói vừa đặt những nụ hôn đứt quãng lên trán Hứa Dung đang đầy mồ hôi, "Chỉ cần bây giờ anh không sao, thế là quan trọng nhất."

Hứa Dung khẽ gọi, "A Ngạn."

"Ừ?"

"Xin lỗi, em..."

Hứa Dung nhớ lại vẻ mặt đau khổ và sợ hãi của Tông Bách Ngạn ngày hôm qua, nghìn lời cũng chỉ hóa thành một câu, "Anh sẽ không rời bỏ em nữa, chúng ta hãy thật tốt."

Tông Bách Ngạn hít sâu, cố gắng đè nén cơn sóng lòng cuồn cuộn, "Ừ, chúng ta thật tốt."

Anh từng nghĩ ông trời chỉ cho mình cơ hội làm lại từ đầu, bảo vệ người yêu, nhưng không ngờ rằng anh còn nhận được một món quà bổ sung —

Họ vẫn là chính họ trong nhận thức của nhau, và họ có cơ hội làm lại từ đầu.

Cái ôm của người yêu đã sưởi ấm trái tim lạnh giá, Hứa Dung cuối cùng cũng hoàn toàn thoát ra khỏi "cơn ác mộng trong quá khứ."

Có lẽ là sự ăn ý bẩm sinh, cả hai đều không nhắc lại những "chuyện cũ" khó mà hiểu thấu, đã khép lại, mà quyết định sống cho hiện tại.

"A Ngạn, anh muốn đi làm kiểm tra tâm lý một lần nữa."

Dù mọi thứ đã bắt đầu lại, nguyên nhân dẫn đến căn bệnh dai dẳng của y cũng đã biến mất, Hứa Dung vẫn lo lắng về trạng thái tâm lý của mình.

Dù gì thì việc sống trong sự dày vò bản thân lâu dài cũng đã khiến y sợ hãi.

Tông Bách Ngạn hiểu hết mọi điều, cũng luôn ủng hộ, "Được, em sẽ đi cùng anh , không sao đâu, chắc chắn không sao đâu."

"Ừm."

"Anh Dung, ngủ thêm một chút nữa nhé?" Tông Bách Ngạn liếc nhìn đồng hồ, "Mới sáu giờ thôi."

Hứa Dung nén lại mệt mỏi sau khi căng thẳng tan biến, lắc đầu, "Không ngủ nữa đâu, em sợ ngủ bây giờ sẽ ngủ quên, lát nữa không dậy được để làm bữa sáng cho Tiểu Ý."

Ngoài ra, y cũng cảm thấy có lỗi với Bùi Ý.

Tông Bách Ngạn lại hôn y, cam đoan, "Anh ngủ đi, lát nữa em dậy làm bữa sáng, có em lo."

Hứa Dung nghĩ đến tay nghề nấu nướng không mấy xuất sắc của Tông Bách Ngạn, vừa định từ chối, lại nhớ tới việc "trước kia" anh đã học được rất nhiều để chăm sóc mình.

Y ngẩng đầu, khẽ chạm vào yết hầu của người yêu, tựa như buông thả phụ thuộc, không từ chối nữa, "Được."

...

Hơn tám giờ sáng.

Bùi Ý bị đồng hồ báo thức gọi dậy, không tình nguyện bò ra khỏi giường. Cậu với mái tóc rối bù nhìn quanh căn phòng của mình, cả đầu óc vẫn còn ngơ ngác —

Đêm qua cậu ngủ bên cạnh ba Dung mà, sao giờ lại về đây rồi?

Bùi Ý rất muốn chui lại vào chăn ấm để nằm thêm, nhưng vì bài tập về nhà, cậu đành phải dậy.

Cậu mở cửa bước ra từ phòng ngủ phụ, vừa vào đến phòng ăn đã thấy một bóng dáng bất ngờ trong bếp.

Bùi Ý dụi dụi mắt, không dám chắc, "...Ba Ngạn? Chào buổi sáng."

Tông Bách Ngạn lấy vài quả trứng từ trong tủ lạnh ra, ra hiệu, "Chào buổi sáng, con uống ly nước ấm trên bàn trước đi, ba Ngạn làm bữa sáng cho con."

"..."

Bùi Ý bất giác lùi nửa bước, "Ba Dung đâu ạ?"

"Ba Dung vẫn đang ngủ, đừng qua làm phiền ba."

"Ồ."

Bùi Ý ngoan ngoãn đáp lời, nhưng trong lòng lại lo lắng —

A.

Với tay nghề mèo ba chân của ba Ngạn ấy hả? Chẳng lẽ lát nữa mình trúng độc sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.