Chương trước
Chương sau
Đám người Hạ Phong ở sau lưng bàn luận chuyện thị phi, thậm chí còn nghi ngờ về quyền sở hữu tài sản của Bạc thị, nếu việc này không thể được xử lý trước mặt mọi người——

Gần nhất sẽ làm các khách mời mới đến chỉ trích, thứ hai cũng sẽ khiến Bùi Ý và Bạc Việt Minh vô cớ chịu ấm ức.

Bạc lão phu nhân từ trước đến nay nói một là một nói hai là hai, bà lười nghe đám người Hạ Phong biện giải, trực tiếp bảo phục vụ khách sạn "mời" họ ra ngoài.

Lúc này, người phụ trách chuẩn bị danh sách khách mời cho tiệc mừng thọ là Tiết Mẫn, những người này đều là bạn tốt của Bạc Lập Hồng và bà ta.

Bạc lão phu nhân mời đối phương ra ngoài mà không giữ cho bà ta mặt mũi?

Tiết Mẫn liếc nhìn người chồng thờ ơ của mình, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.

Còn muốn thế nào nữa? Từ khi đại phòng rơi đài, Bạc Việt Minh cũng đã ngồi ổn trên cái ghế chủ tịch tập đoàn Bạc thị.

Mặc dù con gái bà ta là Bạc Kiều và con trai Bạc Vọng cũng đang làm việc ở tổng bộ tập đoàn, chức vụ của hai đứa không hề nhỏ nhưng vẫn thấp hơn Bạc Việt Minh một cái đầu.

Là một người mẹ, sao lại không có khúc mắc?

Bạc Phái chi nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tiết Mẫn một lúc rồi rời đi, nói năng có khi phách bắt đầu bữa tiệc.

"Cảm ơn các vị đã đến tham gia tiệc mừng thọ của ta, nhưng ta vẫn phải nói vài lời trước."

"Năm ngoái nhà họ Bạc chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng trước mắt đều đã giải quyết xong, những người lẽ ra không nên ở đã rời đi, những người còn lại đi đứng ngồi thẳng!"

"Ta đã già rồi, không lo mấy chuyện bao đồng như này nữa, tình cảm hôn nhân của cháu trai cháu gái, đều do chính mấy đứa tự mình quyết định."

"Hơn nữa, Việt Minh và Tiểu Ý đều là những đứa trẻ ngoan, mặc dù bắt đầu từ quan hệ liên hôn, nhưng không chỉ giới hạn ở tầng liên hôn này."

"Trong mắt Bạc Phái Chi ta không chấp nhận hạt cát, cũng không thích nghe những lời bàn tán linh tinh, chỉ cần một ngày ta còn đứng, những thứ không sạch sẽ cũng đừng muốn xuất hiện trước mặt ta!"

Hào môn thế gia chân chính, sao có thể muốn vào là vào?

Bạc Phái Chi chán ghét lục đục với nhau mang đến tổn thương, cũng chân thành hy vọng cháu gái và cháu trai của mình có thể tìm được người mà bọn họ thực sự yêu thương, hơn nữa còn có thể nắm tay sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.

Mọi người đều hiểu ý của Bạc lão phu nhân. Dù trong lòng có suy nghĩ khác nhưng bọn họ cũng hiểu tình hình hiện tại, nên không dám bày tỏ ra ngoài.

Tiệc mừng thọ đúng giờ bắt đầu.

Những vị khách được Bạc thị mời tới đều có chút tư bản trên người, ngoài việc tổ chức mừng thọ, đương nhiên sẽ trở thành một dịp giao lưu giữa các cá nhân.

Bạc Vọng cầm hai ly champagne lên, thấp giọng đến gần Bạc Kiều: "Chị, chị đi cùng em đi."

Bạc Kiều biết rõ cố hỏi: "Đi đâu?"

"..."

Bạc Vọng liều mạng dùng ánh mắt cố ám chỉ phương hướng của Bạc Việt Minh và Bùi Ý: "Đừng giả vờ hồ đồ, nhanh lên."

Bạc Kiều trêu chọc: "Em trước kia lợi hại vô cùng, sao gần đây càng ngày càng thu liễm thế?"

Lời tuy nhiên như thế, nhưng cô vẫn tùy tay cầm lấy một ly rượu vang đỏ: "Đi thôi, chị cùng em qua đó."

Vừa dứt lời, Tiết Mẫn bên cạnh ngăn cản hai người: "Chờ một chút, hai đứa muốn đi đâu? Không được phép đi!"

Bà ta nhìn về phía Bạc Việt Minh và Bùi Ý, trong giọng nói ẩn chứa một chút bất mãn: "Kính rượu cho hai đứa nó làm gì? Gia đình này gần như là của bọn họ, hai đứa còn vội vàng..."

"Tiết Mẫn."

Âm thanh quở trách đột nhiên vang lên.

Tiết Mẫn mắc kẹt xoay người, đối diện với ánh mắt vẫn sáng như nhìn rõ mọi thứ của Bạc Phái Chi: "Mẹ."

Bạc Phái Chi dùng ánh mắt ôn nhu tán đồng cho hai chị em: "Muốn làm gì thì làm, bà nội ủng hộ hai đứa."

Nói xong, ánh mắt trầm ổn mang theo ra lệnh: "Tiết Mẫn, con đi cùng ta một chuyến, ta có vài lời muốn cùng con tâm sự."

"..."

Tiết Mẫn căng thẳng đến nắm chặt tay, nhưng không thể nề hà mà đi theo.

Bạc Kiều và Bạc Vọng nhìn thấy một màn này, nhưng cũng không cố ý ngăn cản, mà tiếp tục ý tưởng trước đó.

Chị em hai người đi đến trước mặt Bạc Việt Minh và Bùi Ý. Người trước chủ động mở miệng nói: "Anh, Bùi Ý, em kính hai người một ly."

Bạc Việt Minh và Bùi Ý nhìn nhau, nể tình nâng ly lên đáp lại.

Bạc Vọng như rùa đen mà đi dịch lên, có chút không được tự nhiên đi theo chị gái, lắp bắp nói: "Trước kia...trước kia."

"Trước kia là em không hiểu chuyện, em..em xin lỗi, rất xin lỗi, về sau sẽ không...."

"..."

Bùi Ý có chút kinh ngạc trước thái độ chủ động của Bạc Vọng, rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt——

Tiểu thiếu gia nhà giàu khí thế kiêu ngạo không coi ai ra gì ngày xưa, lúc này cổ và tai đều đỏ một mảnh, thực sự là một cảnh tượng hiếm thấy.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của Bùi Ý, Bạc Vọng càng lo lắng nắm chặt ly rượu.

Cậu ta khụ một tiếng, nói thêm lời xin lỗi với Bùi Ý: "Bùi Ý cũng vậy, trước kia là tôi nói bậy nhiều, rất xin lỗi."

Bạc Kiều nhịn cười giúp đỡ: "Anh, Bùi Ý, Tiểu Vọng vẫn luôn bị người nhà chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, hiểu chuyện tương đối chậm, có ý thức như vậy cũng là hiếm thấy, các anh xem..."

Bạc Việt Minh không muốn phô trương nhiều, chỉ khẽ chạm một chút vào ly rượu của cậu ta: "Hạng mục gần đây đã hoàn thành tốt đẹp, từ nay về sau ở tổng bộ cố gắng làm việc, cái gì thuộc về cậu, không ai có thể lấy đi."

Không biết như thế nào, lời khích lệ từ trong miệng Bạc Việt Minh nói ra có hơi đặc biệt.

Khóe miệng Bạc Vọng tức khắc cong lên, sau đó lại nhanh chóng thu lại: "Ừm."

Đơn giản một chữ, không biết còn tưởng rằng có bao nhiêu kiêu ngạo.

Uống rượu ngủi kết thúc, Bạc Vọng nhìn có vẻ hơi ngượng ngùng, cậu ta tùy tiện tìm lý do "tiêu sái" rời đi.

Chỉ là lý đo có chút vụng về.

Bạc Kiều nhìn đến bật cười, quay đầu cảm ơn: "Anh, cảm ơn hai người."

Bạc Việt Minh trả lời cô: "Không cần nói mấy lời khách sáo này."

Sau khi Bạc Kiều rời đi, Bùi Ý mỉm cười hỏi: "Bạc đổng, anh có như vậy tha thứ cho Bạc Vọng không?"

Bạc Việt Minh hỏi lại: "Còn em thì sao? Trước đây cậu ta cũng nói chuyện lỗ mãng với em, em có tha thứ cho cậu ta không?"

"Cậu ta là một đứa nhóc, sao em phải so đo với cậu ta? Hơn nữa, không phải Tham Trường đã dạy cho cậu ta một bài học rồi sao?"

Bạc Việt Minh nghe thấy nhận xét của Bùi Ý, mỉm cười nói: "Cậu ta là một đứa nhóc, vậy em là cái gì?"

Bùi Ý nghe hiểu ngụ ý của hắn, phản bác: "Tâm lý tuổi tác của em chắc chắn lớn hơn cậu ta, anh vẫn chưa trả lời em đâu?"

"Còn chưa nói tới tha thứ hay không, chỉ là cùng ở dưới một mái hiên, thiếu chút ngăn cách so với thù hận còn tốt hơn."

Trong lòng Bạc Việt Minh bận tâm Bạc lão phu nhân, ăn ngay nói thật: "Loại chuyện của đại phòng và Bạc Quan Thành xuất hiện một lần là đủ rồi, anh không muốn để bà nội lại thương tâm."

Nói thực tế một xíu, Bạc lão phu nhân đã ở tuổi này rồi.

Bạc Việt Minh chỉ hy vọng bà lúc tuổi già có thể bình yên và vui vẻ mà vượt qua, mà không phải lo lắng về những tranh chấp liên miên giữa con cháu.

Bùi Ý hiểu được tâm ý của người yêu, nắm nhẹ lấy tay hắn: "Kỳ thật vừa rồi cậu ta chủ động xin lỗi, em cảm thấy Bạc Vọng hiện tại có vẻ....không đến nỗi tệ lắm nhỉ?"

Dù sao thì cũng tốt hơn nhiều so với thái độ nhìn người bằng lỗ mũi trước đây.

Bạc Việt Minh đồng ý, cảm thán: "Vẫn phải tin tưởng ánh mắt nhìn người của bà nội, bà lúc trước nói với anh, Bạc Vọng cần phải trưởng thành và rèn luyện."

"Mặc dù cậu ta không làm được việc lớn, nhưng về sau việc nhỏ cũng sẽ làm rất tốt."

Bùi Ý cười khẽ uống rượu, chuyển đề tài sang người khác: "Em luôn cảm thấy bà ấy vẫn còn bất mãn với vị trí hiện tại của anh trong công ty."

Bạc Việt Minh bình tĩnh trả lời: "Vừa rồi không phải bà nội gọi bà ấy đi nói chuyện sao? Hẳn là sẽ giải quyết được."

Đối với người "mẹ" danh nghĩa này, Bạc Việt Minh không có chút tình cảm dư thừa nào, chỉ cần hai bên không can thiệp vào chuyện của nhau là được.

Huống chi, hắn đã chuẩn bị tốt, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Bạc thị và nhà họ Bạc.

Bùi Ý cũng không muốn lo chuyện bao đồng, không hỏi nhiều.

Bạc Việt Minh siết chặt tay nói: "Em về sớm trước hai ba ngày, công việc mấy ngày trước đã xong chưa? Có mệt không? Chúng ta về nhà nghỉ ngơi sớm nhé?"

Bùi Ý ở trước mặt người yêu cũng không cậy mạnh, chỉ xuất phát từ lễ phép nói: "Bây giờ sao? Tiệc mừng thọ của bà nội mới bắt đầu cách đây không lâu mà?"

Bạc Việt Minh trả lời: "Vậy chúng ta ở lại thêm mười phút nữa, trước khi rời đi sẽ nói với bà nội."

Bùi Ý gật đầu: "Được."

...

Trong phòng vip, Bạc lão phu nhân bình tĩnh ngồi xuống dưới sự hỗ trợ của dì Tống.

Tiết Mẫn đứng cách ghế sô pha một mét, trong mắt dâng lên lo lắng. Bà ta thừa dịp mẹ chồng chưa "làm khó dễ" chủ động nhận sai.

"Mẹ, danh sách khách mời là con sơ xuất, nhưng con thực sự không ngờ bọn họ lại nói như vậy. Con..."

Bạc lão phu nhân cắt ngang câu nói của bà ta: "Ta không hỏi con về việc này."

Tiết Mẫn muốn nói lại thôi.

Bạc lão phu nhân dùng ánh mắt ra hiệu cho dì Tống bên cạnh tạm thời ra ngoài, chờ đến khi phòng vip chỉ còn lại mẹ chồng nàng dâu, người trước mới bình tĩnh mở miệng.

"A Mẫn, đã hơn hai mươi năm rồi, con vẫn còn khúc mắc với thân phận của Việt Minh sao?"

"..."

Hơi thở của Tiết Mẫn hơi ngưng, bà ta cảm thấy nói thật cũng không phải, nói dối lại không đúng.

Bạc lão phu nhân thấy bà ta không lên tiếng, chủ động nhắc tới: "Lúc đó người thực sự làm sai là Lập Hồng, thằng bé đã làm tổn thương mẹ ruột của Việt Minh, thậm chí còn làm tổn thương đến người vô tội là con."

Nghe hai chữ "vô tội", trong mắt Tiết Mẫn hiện lên một tia cảm động: "Mẹ."

Bà ta là thiên kim được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có. Khi còn trẻ, bà ta cũng có ảo tưởng về tình yêu, mong muốn được ở bên người mình yêu đến hết cuộc đời.

Bạc Lập Hồng trước khi kết hôn che giấu lịch sử tình cảm của mình ở nước ngoài. Mãi đến sau khi kết hôn, tin tức chấn động như vậy mới lộ ra, Bạc Việt Minh lại còn ở dưới mí mắt bà ta ngầm ấy năm!

Tiết Mẫn biết đối phương sinh ra không thể lựa chọn thân phận, đồng dạng vô tội, nhưng bà ta không có biện pháp cười cho qua chuyện.

Bạc lão phu nhân tiếp tục: "Ta năm đó coi trọng con, thích con làm con dâu của ta, chính là bởi vì tính con thẳng thắn, là thiên kim nhà danh giá, nói chuyện làm việc đều không loanh quanh lòng vòng."

Mặc dù có tâm tư, nhưng đều được viết trên mặt, không thể che giấu được.

"Ta biết con vẫn luôn cho rằng Việt Minh là con ngoài giá thú, con cảm thấy ta quá thiên vị thằng bé, hiện tại lại còn giao cho thằng bé chức vụ chủ tịch tập đoàn."

Bạc Kiều và Bạc Vọng cũng là cháu trai và cháu gái của bà, còn phải bị hắn quản lý, đều là những người mẹ, Bạc lão phu nhân có thể hiểu được sự bất mãn của Tiết Mẫn.

Mẹ ruột nào lại không ưu ái con ruột của mình?

"Nhưng ta hỏi con, vị trí chủ tịch tập đoàn chỉ có một, Kiều Kiều và Tiểu Vọng kém Việt Minh ba tuổi, kinh nghiệm kém thằng bé nhiều năm."

Bạc lão phu nhân chỉ ra sự thật: "Ta bây giờ giao chức vị chủ tịch cho hai đứa nhỏ, hai đứa có thể đảm nhận được không?"

"Vẫn là nói, hiện tại Lập Huy đang ngồi tù, ta nên giao vị trí chủ tịch cho Lập Hồng sao?"

Tiết Mẫn không phải là người ngu ngốc, đương nhiên sẽ hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Bạc lão phu nhân.

Chồng ngần ấy năm vẫn không được làm cái gì, sao có thể là người gánh trách nhiệm? Mà hai chị em Bạc Kiều và Bạc Vọng đều có ít kinh nghiệm, phỏng chừng các cổ đông sẽ không hoàn toàn tin phục.

Về tình về lý, Bạc Việt Minh quả thực là ứng cử viên thích hợp nhất.

"Mẹ, con biết ý của mẹ, hơn nữa chút tâm tư của con cũng không thể đặt trên bàn được——" Tiết Mẫn dứt khoát không giả vờ nữa, chỉ cố gắng hết sức nghĩ đến các con của mình.

"Toàn bộ chuyện của đại phòng con cũng đã nhìn thấy, con, con chỉ sợ Bạc Việt Minh sẽ không thể dung thứ với Kiều Kiều và Tiểu Vọng."

"Hồ đồ!" Bạc lão phu nhân không tính trọng lượng quát lớn một câu, đem sự thật nói cho bà ta: "Việt Minh ngay từ đầu đã không có ý định gia nhập tập đoàn, thằng bé vì ta mới ở lại Bạc thị làm việc."

"Trước khi tiếp quản tập đoàn tạm thời, Việt Minh đã nói rõ ràng với ta, thằng bé sẽ ở vị trí này tối đa là ba năm!"

Ba năm đủ để Bạc Kiều trưởng thành, hoàn toàn có thể tự mình đảm đương một phía, cũng đủ để Bạc Vọng rèn luyện nhiều hơn.

Khi hai chị em có thể tiếp quản tập đoàn, Bạc Việt Minh sẽ lựa chọn rời đi.

Tiết Mẫn nghe thấy Bạc lão phu nhân nói, không thể tin được: "Thằng bé thật sự nói như vậy?"

Bạc lão phu nhân trả lời: "Ta lừa con làm cái gì? Trong xương cốt Kiều Kiều có sự quyết đoán của ta năm đó, tính tình Tiểu Vọng tuy rằng giống ba nó, nhưng không phải không thể mài giũa."

Người làm chuyện lớn, sao lại không chịu trưởng thành và khảo nghiệm?

"Là một người mẹ, con không nên tính toán chi li như vậy, kẻo lại ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa bọn nhỏ, chẳng lẽ con lại hy vọng nhị phòng một lần nữa phát sinh chuyện?"

Tiết Mẫn lắc đầu.

Bà ta biết tính tình của Bạc lão phu nhân, lúc này đối phương không cần thiết phải lừa bà ta.

"Cho dù chỉ dừng lại ba năm cũng đủ rồi. Khi đó con tự nhiên sẽ hiểu được sức nặng của lời ta nói hôm nay."

Bạc lão phu nhân vừa nói vừa tháo vòng tay khỏi cổ tay đưa vào tay Tiết Mẫn.

Tiết Mẫn cả kinh: "Mẹ, cái vòng này là?"

Bạc lão phu nhân nói: "Năm đó mẹ ta để lại cho ta, bây giờ truyền cho con, giữ lấy!"

Bà vốn nghĩ mình có hai nàng dâu lớn nhỏ, không thể ưu ái người này hơn người kia, nên cứ cất chiếc vòng tay này không lấy ra.

Nhưng bây giờ con trai cả và cháu trai đều ngồi tù, con dâu lớn đã đệ đơn ly hôn trở về nhà mẹ đẻ, bây giờ không còn gì phải cố kỵ nữa.

Tiết Mẫn biết rõ trọng lượng của chiếc vòng tay này, trong lòng cảm động im lặng hồi lâu, chung quy vẫn là đồng ý dụng tâm của Bạc lão phu nhân.

Mẹ chồng nàng dâu hai người đã có một cuộc trò chuyện tâm tình hiếm hoi trong một thời gian dài, cho đến khi Bạc Việt Minh đích thân đến phòng nghỉ, gõ cửa thì hai người mới ngừng nói chuyện.

Tiết Mẫn nghĩ đến những vị khách còn ở trong phòng tiệc, liền chủ động đứng dậy nói sẽ qua tiếp đãi khách trước.

Khi đi ngang qua Bạc Việt Minh, bà ta hơi dừng lại, nhưng vẫn rời đi mà không tỏ rõ thái độ.

Bạc lão phu nhân nhìn về phía Bạc Việt Minh: "Sao vậy?"

Bạc Việt Minh thẳng thắn nói: "Bà nội, hai ngày nay Bùi Ý vội vã trở về Đế Kinh, nhìn có chút mệt mỏi, cháu muốn đưa em ấy về trước, lát nữa sẽ quay lại với bà?"

"Được, vừa về đã chạy tới đây, cháu cũng mệt rồi đi."

Bạc lão phu nhân vẫy vẫy tay, mang theo chút hiểu biết của người đã từng trải qua: "Tục ngữ nói, tiểu biệt thắng tân hôn*, hai đứa về sớm đi, đừng động tới bà bên này."

*Để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.

Bùi Ý có thể trở về trước tiệc mừng thọ của bà, cũng để đủ để thể hiện lòng hiếu thảo của cậu.

Bạc Việt Minh không giả vờ khách sáo: "Bà nội, vậy cháu đi trước? Bùi Ý còn đang đợi cháu."

Bạc lão phu nhân nhớ tới lời nói của Bùi Ý ở khu nghỉ ngơi cách đây không lâu, trong mắt lộ ra tán thưởng: "Việt Minh, hai đứa về sau sống cho tốt, đừng phạm hồ đồ!"

Bạc Việt Minh tiếp nhận lời dặn dò của bà: "Vâng, cháu hiểu rồi."

...

Sau khi nhận được sự đồng ý, Bạc Việt Minh nhanh chóng trở về, Bùi Ý đang đợi ở cuối hành lang: "Nhị ca, thế nào?"

Bạc Việt Minh lại nắm chặt tay cậu: "Còn có thể thế nào nữa? Bà nội đồng ý để anh đưa em về nhà nghỉ ngơi trước."

Bùi Ý lắc nhẹ cánh tay hắn: "Vừa rồi anh có gặp được Tiết Mẫn không?"

Bạc Việt Minh trả lời: "Có, bà ấy đi ra vừa đúng lúc anh đi vào, sao vậy?"

Hai người bước vào thang máy, nhấn nút xuống tầng một.

Bùi Ý nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, tò mò nói: "Em không biết bà nội và Tiết Mẫn đã nói gì, vừa rồi bà ấy tới chỗ em nói——"

Cậu nói lại chính xác ý của Tiết Mẫn: "Nếu thứ bảy này chúng ta rảnh, bà ấy muốn mời chúng ta tới ăn tối cùng nhau."

"Nhị ca, anh có đi không?"

Bạc Việt Minh biết Tiết Mẫn thay đổi thái độ nhất định không thể thiếu Bạc lão phu nhân thuyết phục, nhưng trong lòng hắn vẫn có chướng ngại.

"Còn mấy ngày nữa, đến lúc đó lại nói sau."

"Vâng."

...

Leng keng.

Cửa thang máy theo tiếng mà mở ra.

Bạc Việt Minh và Bùi Ý nắm tay nhau đi ra ngoài, đi được vài bước thì bất ngờ gặp được một bóng người đang hoảng loạn——

Bạc Lập Hồng không ở trong phòng tiệc, cũng không biết từ đâu trở về, ánh mắt hai người chạm nhau, trên mặt ông ta mang theo mất tự nhiên cùng với căng thẳng cực độ, còn có một tia cứng ngắc khó hiểu.

Tuy là ba con có huyết thống, nhưng tìm cảm giữa Bạc Lập Hồng và Bạc Việt Minh lại là con số 0, bình thường gặp nhau cũng không thể nói được mấy câu.

Bạc Việt Minh nhận thấy Bạc Lập Hồng thất thố, giữa mày nhíu lại.

Trước khi kịp tìm ra nguyên nhân, Bạc Lập Hồng đã nhanh chóng quay lại thang máy, đóng cửa thang máy lại.

Bùi Ý kinh ngạc, "Nhị ca, ông ta làm sao vậy?"

Bạc Việt Minh lắc đầu, cùng người yêu đi ra ngoài: "Anh không biết, đừng nghĩ nhiều."

Bùi Ý vẫn cảm thấy hành vi của Bạc Lập Hồng lúc này rất kỳ quái, nhịn không được quay đầu lại nhìn cửa thang máy đã đóng.

Đột nhiên, có tiếng gót giày dẫm nhẹ trên mặt đất truyền tới.

Bùi Ý cảm thấy Bạc Việt Minh đang dẫn mình đi đột nhiên dừng lại, sau đó, người yêu không có lý do mà nắm chặt tay cậu đến phát đau.

"..."

Bùi Ý sửng sốt, rũ mắt xuống nhìn lòng bàn tay dùng sức đến nổi gân xanh của Bạc Việt Minh: "Nhị ca?"

Cùng lúc đó, một tiếng khóc nức nở khó tin truyền đến: "Ryan?"

Ryan?

Bùi Ý nghe thấy cái tên nước ngoài tương đối xa lạ này, còn chưa kịp ngẩng đầu lên để nhìn rõ khuôn mặt của người trước mặt, Bạc Việt Minh đã quay người dẫn cậu đi.

Trực giác trời sinh của Bùi Ý kéo Bạc Việt Minh phải dừng lại: "Nhị ca, đợi đã!"

Cậu quay người sang một bên nhìn, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt của người đang đi tới, ánh mắt——

Đôi mắt màu lam bị sương mù bao phủ giống hệt như Bạc Việt Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.