Chương trước
Chương sau
Bùi Ý và Bạc Việt Minh sống chung dưới một mái nhà gần nửa năm, điều này đã giúp bọn họ hiểu rõ thói quen sinh hoạt của nhau.

Sau khi chọc thủng giấy cửa sổ trở thành người yêu, cả hai hầu như không tốn chút công sức nào để hòa hợp.

"Ưm——"

Bùi Ý tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp mà yên ổn, nhóc mèo con rầm rì.

Cậu đè nén cơn buồn ngủ, không vội mở mắt mà chỉ duỗi tay chạm nhẹ vào mặt, sống mũi lại rơi xuống môi Bạc Việt Minh: "Nhị ca, buổi sáng tốt lành."

Trong giọng nói lộ ra tia lười biếng.

"Buổi sáng tốt lành." Bạc Việt Minh nhìn nhân cơ hội hôn đầu ngón tay cậu.

"Hôm nay muốn đến studio, hay là ở nhà làm việc?"

"Muốn đến Studio."

Bùi Ý có chút khó khăn mở mắt ra, lẩm bẩm về kế hoạch làm việc hôm nay: "《 Mạt Vụ 》 sắp ra mắt, hôm nay phải phối hợp các hoạt động tuyên truyền với G.M của anh, Lê Vu An bảo tôi phải có mặt."

《 Mạt Vụ 1.0》dự kiến ​​sẽ được phát hành vào tết Nguyên Đán, chỉ còn nửa tháng cuối cùng, giai đoạn khởi động và bản beta của trò chơi sẽ chính thức triển khai vào tuần sau——

Trong đó liên quan đến kế hoạch hoạt động vận hành của văn bản trò chơi, đòi hỏi chính Bùi Ý phải tự mình đi xử lý các chi tiết.

Bạc Việt Minh nhìn thoáng qua thời gian: "Vậy nên rời giường thôi, tiện đường đưa em tới studio luôn."

Bùi Ý vừa nghe thấy hai chữ "rời giường", nhanh chóng kéo chăn phủ qua đỉnh đầu, không tình nguyện: "Thật sự nằm một phút đều không được sao? Mùa đông rời giường đi làm quả thực là tra tấn mà."

Bạc Việt Minh nhìn thấy lọn tóc ngốc lộ ra bên ngoài, vui đùa an ủi: "Nằm thêm năm phút nữa thôi đấy, anh vào phòng tắm chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân cho em."

Bùi Ý một lần nữa lộ ra đôi mắt, đong đầy ý cười: "Vâng."

Bạc Việt Minh đứng dậy xuống giường, vững vàng đi vào phòng tắm.

Tầm mắt của Bùi Ý dõi theo hắn rời đi, tuỳ ý để suy nghĩ trôi nổi——

Từ chính thức hẹn hò đến bây giờ, mới chỉ qua một tuần.

Bùi Ý ban đầu nghĩ rằng Bạc Việt Minh nói "cùng nhau ngủ" là chỉ phương diện kia, nhưng sau đó cậu phát hiện ra chính mình có "ý xấu" đã nghĩ sai rồi.

Sự thân mật giữa người yêu nên dần dần phát triển.

Chỉ cần nắm tay, ôm hôn mỗi ngày, cũng đã làm cho Bùi Ý cảm nhận được hạnh phúc xưa nay chưa từng có.

"Ô~"

Tham Trường trong ổ mèo trở mình, cái bụng hướng lên trời, ngủ đến kiên định.

Hâm mộ của Bùi Ý với meo meo nhà mình lại tăng gấp đôi, cậu chỉ có thể chấp nhận số phận của mình bò ra khỏi chiếc chăn bông mềm mại và ấm áp, trong lòng thầm hạ quyết định——

Chờ đến khi《 Mạt Vụ 》phát hành, cậu sẽ trốn tránh không đến studio.

Dù sao cậu kiếm tiền bằng cách dựa vào trí tuệ và sự sáng tạo của mình, nhưng cũng không thể hy sinh cơ hội ngủ nướng vào mùa đông.

Năm phút chớp mắt trôi qua.

Bùi Ý miễn cưỡng ngăn chặn cơn buồn ngủ vẫn đang hỗn loạn, nhanh chóng bước vào phòng tắm: "Nhị ca?"

"Anh đây."

Bạc Việt Minh đáp lại một tiếng, hắn nghiêng người đưa bàn chải đã chuẩn bị sẵn bên cạnh ra: "Đây."

Bùi Ý trộm cười một tiếng, nắm chặt thời gian rửa vệ sinh cá nhân sạch sẽ.

Cậu liếc nhìn Bạc Việt Minh đang chờ mình ở phía sau, ánh mắt thoáng qua tia ranh mãnh: "Nhị ca, anh lại đây một chút."

"Sao thế?"

Bạc Việt Minh nhận ra điều gì đó, nhưng vẫn nghe lời cậu đến gần.

Bùi Ý nhẹ nhàng quay người lại, tinh nghịch hôn yết hầu của Bạc Việt Minh: "Chào buổi sáng."

Từ sau khi xác minh yết hầu Bạc Việt Minh là điểm mẫn cảm, Bùi Ý liền có thêm một đam mê —— cậu cố gắng hết sức mà khiêu khích trêu chọc, sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nhìn thấy một mảng hồng như ý muốn.

Bùi Ý thích Bạc Việt Minh thay đổi cảm xúc vì cậu, cũng thích Bạc Việt Minh kiểm soát bản thân vì cậu.

"..."

Hô hấp Bạc Việt Minh căng chặt, bất đắc dĩ nói: "Lại nháo?"

Bùi Ý thành công thực hiện trò đùa của mình, nhưng lại giả vờ nghe không hiểu: "Đi thôi đi thôi, xuống tầng ăn sáng."

Cậu chưa kịp bước ra ngoài, Bạc Việt Minh đột nhiên túm chặt lấy cánh tay cậu, làm cậu một lần nữa quay người lại đối mặt với mặt gương trước bồn rửa.

Bùi Ý theo bản năng đặt tay lên bồn rửa, trong nháy mắt Bạc Việt Minh đã áp sát cậu từ phía sau, giam cậu thật chặt.

"..."

Bùi Ý từ trong gương thấy ánh mắt của Bạc Việt Minh phía sau, giống như một ngọn núi lửa dưới đáy biển trầm tĩnh hàng vạn năm, mơ hồ có dấu hiệu bùng nổ.

Vệt đỏ trên yết hầu vẫn chưa tan đi mà ngược lại càng dày hơn.

Bùi Ý nhìn ra ý đồ của hắn, vô thức di chuyển yết hầu, chưa kịp phát ra tiếng "xin tha", Bạc Việt Minh đã cúi đầu nắm gáy cậu.

Không hề tự khắc chế, mà là làm càn liếm hôn nốt ruồi nhỏ.

"Nhị ca."

Hô hấp của Bùi Ý hỗn loạn, giống như một con vật nhỏ yếu đuối bị bóp chặt điểm yếu.

Cậu ngẩng cổ cố gắng thoát khỏi loại mẫn cảm này, ngược lại lại đẩy mình ngày càng tiến vào phạm vi săn thú của Bạc Việt Minh, người sau liền đem cái điểm nhỏ này mài giũa lẫn vào đó là sự dịu dàng xen lẫn ác độc.

Nhỏ giọng nức nở hòa lẫn một tia hơi ẩm hỗn loạn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Bạc Việt Minh khó khăn lắm mới ngừng lại, trong mắt phong ấn dục vọng chưa được khai phá.

Hắn nhìn người yêu trong gương bị kích thích đến phát ngốc, rồi nhìn nốt ruồi nhỏ sau gáy đỏ đến mức gần như nhỏ ra máu, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn.

"Nói không cho em làm loạn, đây là trừng phạt."

"..."

Bùi Ý xoay người đối diện với mặt hắn, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, trong mắt vẫn còn đong đầy sương mù ướt dầm dề, nhìn qua đã đáng thương lại còn cậy mạnh.

Cậu đợi hồi lâu mới miễn cưỡng nói ra một câu: "Anh, anh không phải người tốt."

"Ừ." Bạc Việt Minh coi như đương nhiên, nhớ lại định nghĩa mà Bùi Ý nói trước đó: "Em nói, anh là phản diện."

"..."

Bùi Ý tựa đầu vào vai hắn, đợi một lúc, mới lùi lại được lo lắng: "Anh hôn em mạnh quá, có để lại dấu không? Hôm nay em còn phải đến công ty đấy."

Bạc Việt Minh ôm cậu đi ra ngoài: "Cho nên, kiến nghị tiểu tiên sinh của anh hôm nay mặc áo cổ lọ."

Bùi Ý nghe thấy lời này, nhiệt độ trên gương mặt vẫn chưa hề giảm.

Cậu không cam lòng mà ngửa cổ gặm yết hầu Bạc Việt Minh một hồi lâu, trả lời: "Bên này cũng kiến nghị Bạc tổng phải mặc áo cổ lọ."

Bạc Việt Minh bị hành động đáng yêu của cậu lấy lòng: "Được, tiểu tiên sinh."

...

Hạng mục dự kiến được chiếu bản beta ​​vào ba giờ chiều, địa điểm là phòng họp của "trò chơi Lê Minh".

YWY Studio và trò chơi Lê Minh đã hoàn toàn tách ra trong tuần này, sau khi nhất trí thảo luận, cổ đông chính của studio đã trở thành Bùi Ý, và Lê Vu An trở thành người điều hành chung của studio kiêm một trong những cổ đông.

Về cổ phần "trò chơi Lê Minh", tạm thời không có gì thay đổi, vẫn dựa theo bố trí ban đầu.

Nhờ nhân mạch của Bạc Việt Minh âm thầm tìm, địa chỉ mới của studio đã được xác định, trước mắt đang được tiến hành trang hoàng, đội ngũ nòng cốt của studio sẽ tiến hành chuyển đi trước Tết Âm Lịch.

Bùi Ý đóng thông tin trò chơi mà cậu đã sớm nhớ kỹ trong lòng, nói với bạn tốt trước khi nhân viên G.M đến: "Hôm nay tôi chỉ phụ trách 'điểm bán trò chơi', những việc khác phải giao cho cậu rồi, tiểu Lê tổng."

"Ừm."

Lê Vu An vốn dĩ chính điều phối và điều hành studio, nên có mười phần dứt khoát và tự tin.

Bùi Ý cảm nhận được sự thay đổi trạng thái của bạn tốt, mỉm cười hỏi: "Lần này không căng thẳng nữa à? Tôi nhớ lúc trước đấu thầu, còn có người trốn trong toilet lén lút làm dịu tâm tình mình đấy."

"..."

Lê Vu An nhớ lại tình huống bốn tháng trước, cười than một tiếng: "Nay đã khác xưa, hiện tại tôi không phải chiến đấu một mình."

Bây giờ Lê Vu An không còn gánh nặng trách nhiệm trói buộc nữa, cũng không phải vì để kéo vốn đầu tư mà suốt ngày phải đối mặt với những ánh mắt trào phúng và xem thường.

Hiện tại cậu đã có những người bạn chân chính, sự nghiệp, đồng nghiệp thực sự, sự tự tin và lòng tự trọng trước đây của y đang dần hồi phục.

Bùi Ý mỉm cười đáp lại: "Nên là như vậy, sau khi cuộc họp kết thúc, đêm nay tôi mời cậu? Không say không về!"

"Không say không về?"

Lê Vu An đã biết "Vua uống rượu" một ly đã say đến lợi hại, chế nhạo: "Thật sự không cần báo cáo với Bạc tổng nhà cậu à? Không sợ uống say sẽ bị anh ta phạt sao?"

Phạt?

Bùi Ý nhớ tới trừng phạt sáng nay, cảm thấy sau cổ vẫn còn tê dại đến phát ngứa.

Bùi Ý buồn bực ho một tiếng, cảm thấy có chút tự tin nhưng không nhiều: "Không sợ, anh ấy đều nghe tôi!"

—— cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, kết thúc cuộc trò chuyện vui vẻ giữa hai người.

Nhân viên tiếp tân mở cửa phòng họp, nghiêng người mời người phụ trách được G.M phái tới vào.

Bùi Ý thấy rõ người dẫn đầu, kinh ngạc nói: "Yến tổng?"

Vừa dứt lời, cậu nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng "Lạch cạch" ——

Tập văn kiện và bút trong tay Lê Vu An rớt xuống, y vội cúi xuống nhặt lên, khi đứng dậy lần nữa, vẻ mặt mang theo một tia câu nệ: "Yến tổng."

Nghe có vẻ giống như một câu xưng hô bình thường, nhưng mang theo câu nệ không tầm thường.

"..."

Đã nói là không căng thẳng mà?

Bùi Ý nhìn thấu không nói toạc, đi tới gần Yến Sầm cùng với hai vị nhân viên G.M khác: "Chào buổi chiều mọi người, hoan nghênh đến với studio YWY của chúng tôi."

Cậu đạm nhiên không chút sợ hãi hướng ánh mắt về phía Yến Sầm, hỏi nhiều một câu: "Yến tổng hôm nay có vẻ rảnh, tự mình đến luôn?"

Yến Sầm nhận ra dưới khẩu trang và mũ lưỡi trai là Bùi Ý, giả vờ nghiêm túc: "Tống Từ ban đầu đáng lẽ phải phụ trách về mảng này, nhưng ba cô ấy bị bệnh nên xin nghỉ phép tạm thời để trở về Đức."

"Trò chơi《 Mạt Vụ 》là một trong những dự án đầu tư trọng điểm của G.M chúng tôi, tôi sẽ thay mặt cô ấy đến xem trực tiếp, hai người có phiền không?"

Bùi Ý nhẹ nhàng đáp lại: "Yến tổng là nhà đầu tư, đương nhiên anh là người định đoạt."

Yến Sầm mỉm cười đẩy kính lên, ánh mắt không tự giác mà tập trung trên người Lê Vu An: "Tiểu Lê Tổng, đã lâu không gặp."

Lê Vu An đi lên trước, trong giọng nói cất giấu một tia mất tự nhiên chỉ có người quen mới nghe ra được: "Yến tổng, chào buổi chiều."

"..."

Bùi Ý nhìn qua nhìn lại giữa hai người, trong lòng có cái gương sáng chói——

Một người nói không căng thẳng, trên thực tế giấy bút đều rớt xuống. Một người vừa gặp mặt lại nói đã lâu không gặp?

Nếu mình nhớ không lầm thì hai người này mới gặp nhau tuần trước vì chuyện "studio tách ra" đi?

Là người ngoài cuộc Bùi Ý có thể thấy rõ ràng, dù mối quan hệ giữa cậu và Lê Vu An có tốt đến đâu thì vấn đề tình cảm cũng sẽ phải tự đối phương giải quyết.

Rốt cuộc thì cậu cũng mới yêu đương, không có kinh nghiệm cũng như tự tin để dẫn đường người khác, vạn nhất làm cho bạn tốt đi sai đường thì làm sao bây giờ?

Bùi Ý thu liễm suy nghĩ, vào vấn đề chính: "Yến tổng, các anh ngồi xuống trước đi, cuộc họp của chúng ta sẽ chính thức bắt đầu vào lúc ba giờ."

"Được."

Rất nhanh, nhân viên lễ tân mang trà và cà phê đến, giám đốc bộ phận Lâu Ương và Hướng Nam Sinh cũng có mặt.

Bùi Ý ở công việc sẽ không bao giờ cẩu thả: "Yến tổng, nếu mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu cuộc họp đi? Tôi bắt đầu trước."

"Đương nhiên."

Bùi Ý xung phong không chút nào luống cuống.

Mặc dù cách một lớp khẩu trang giọng nói cậu vẫn như cũ rõ ràng mạch lạc, nhìn ra được toàn bộ hạng mục tuyệt đối tập trung.

Đây là lần đầu tiên Yến Sầm tiếp xúc làm việc với Bùi Ý, anh thầm kinh ngạc trước năng lực của đối phương, cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu được——

Bùi Ý có thể thu lại tính tình ngu dại được ngụy trang, chống trả khi cần thiết, cũng có thể tự tin với lĩnh vực mình yêu thích, quả nhiên là người không thể coi thường.

Cũng không trách bạn tốt Bạc Việt Minh yêu Bùi Ý sâu đậm như vậy.

Cuộc họp được an bài thỏa đáng ——

Đầu tiên, người phụ trách trung tâm Bùi Ý giải thích khái niệm tối ưu hóa của trò chơi, sau đó Lâu Ương và Hướng Nam Sinh giải thích những ưu thế của tổ bọn họ, cuối cùng Lê Vu An tổng kết lại toàn bộ hạng mục.

Cuộc họp kéo dài chưa đầy hai giờ đồng hồ bao gồm đề cập đến mọi mặt nội dung.

"Vậy thì dựa theo ý của các cậu."

Yến Sầm vừa lòng đáp lại, đem đại khái thời gian chải vuốt một chút.

"Thứ hai tuần sau bắt đầu liên hệ các ứng dụng lớn, đồng thời sắp xếp tuyên truyền trên các diễn đàn trò chơi và mạng xã hội lớn. Làn sóng thử nghiệm nội bộ đầu tiên sẽ bắt đầu vào thứ sáu tuần sau, phải không?"

Bùi Ý và Lê Vu An không hẹn mà cùng mà gật đầu: "Đúng vậy."

...

Cuộc họp hoàn toàn kết thúc.

Dưới sự chỉ đạo của Yến Sầm, những nhân sự liên quan của G.M dẫn đầu trở về công ty tiến hành họp tổng hợp, phân chia công việc, đưa ra mệnh lệnh hỗ trợ.

Lê Vu An nhìn Yến Sầm ở lại, không xác định hỏi: "Yến tổng, anh có cái gì thắc mắc sao?"

Yến Sầm hỏi lại: "Nếu không có vấn đề gì, một lát nữa tôi sẽ rời đi?"

"..."

Lê Vu An không biết nói gì, đầu ngón tay cầm văn kiện lại có dấu hiệu đỏ lên.

Yến Sầm chuyển sự chú ý sang Bùi Ý, dò hỏi: "Tối nay cậu có rảnh không? Nếu không ngại, tôi ở đây đợi các cậu tan làm, sau đó gọi Bạc Việt Minh đến luôn?"

Thành thật mà nói, Bùi Ý muốn tạo cơ hội cho Lê Vu An, về việc bạn tốt muốn nắm chắc hay không, còn với Yến Sầm còn loại ý tứ khi còn học đại học hay không?

Cái này phải phụ thuộc vào chính Lê Vu An.

"Có thể, buổi tối nay chúng tôi vốn có hẹn." Bùi Ý vui vẻ đáp ứng: "Không chờ đến quá nửa giờ, nhưng phải đợi nửa tiếng, thời điểm mấu chốt, tôi và Lê Viên khó có thể về sớm."

Vào mùa đông trời tối quá sớm, ban đêm lại lạnh, hai ngày trước Bùi Ý và những người khác mới thương lượng sửa lại thời gian tan làm, mỗi ngày tan sớm hơn nửa giờ.

"Lê Viên?"

Yến Sầm mơ hồ nhắc lại biệt danh này, dưới tròng kính tràn ra thú vị: "Đây là ID diễn đàn của tiểu Lê tổng sao? Thật đặc biệt."

Lê Vu An ngồi đối diện không được tự nhiên uống một ngụm nước, tầm mắt hơi rũ: "Để Yến tổng chê cười rồi, tùy, tùy tiện lấy thôi."

Cái xưng hộ này từ Bùi Ý và Yến Sầm lần lượt từ trong miệng phát ra, tại sao lại mang cho y cảm giác không quá giống nhau?

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Là nhân viên làm việc ở quầy lễ tân, cô cẩn thận đẩy cửa ra, trước tiên đem ánh mắt nhắm ngay Lê Vu An: "Tiểu Lê tổng, ngại quá, xin hỏi các anh đã xong việc ở đây chưa?"

Bùi Ý ở gần giành trước đặt câu hỏi: "Sao vậy?"

Cô lễ tân nhìn thấy Yến Sầm đang ở trong phòng họp, có hơi do dự.

Lê Vu An nhìn ra điểm này, dịu giọng ra hiệu: "Không sao, cô cứ nói đi."

"Có một người tự xưng là chủ tịch tập đoàn Bùi thị, không có hẹn trước tìm tới cửa."

Cô lễ tân nghĩ đến bộ dáng nghiêm túc không cười của lão gia tử, trong lòng có chút e ngại: "Ông ấy nhất quyết muốn gặp anh, dù có nói thế nào cũng vô dụng, thậm chí còn muốn trực tiếp xông vào."

"..."

"..."

Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt của Bùi Ý cùng Lê Vu An đồng loạt thay đổi.

Yến Sầm người là người ngoài cuộc, nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó, lại nghĩ tới tin đồn được lan truyền ra ngay sau đó, đại khái đoán được tình huống nhưng không vội nói ra.

Bùi Ý truy hỏi: "Vậy hiện tại người đâu?"

"Tôi nhìn lão gia tử nhiều tuổi còn chống quải trượng, sợ ông ấy kích động lại ngã quỵ trên mặt đất, cho nên tạm thời đưa ông ấy an bài ở phòng nghỉ ngoài cùng."

Cô lễ tân không biết ân oán trong giới hào môn, tất cả xuất phát đều là vì công ty bản thân suy xét.

"Đúng rồi, lão gia tử vào phòng nghỉ không bao lâu thì có một thiếu niên chạy đến, cậu ta nói cậu ta và tiểu Lê tổng là bạn học đại học."

Tầm mắt Bùi Ý đảo qua Lê Vu An và Yến Sầm, khẳng định suy đoán: "Là Bùi Hoán."

Cô lễ tân nhìn thấy vẻ mặt Lê Vu An tái đi, vội vàng giải thích: "Tôi, tôi không cho ông ấy trực tiếp đi vào! Nghe nói cuộc họp đã kết thúc nên tôi mới lên đây đưa chỉ thị cho các anh."

Lê Vu An trong lòng có chút căng thẳng, nhưng vẫn ra quyết định: "Vậy để vị Bùi tiên sinh cũng vào phòng nghỉ đi, cô xuống nói với bọn họ lát nữa tôi sẽ xuống đó."

"Vâng."

Cô lễ tân nhận lệnh, vội vàng đi ra ngoài.

Bùi Ý nhìn về phía bạn tốt: "Vu An, cậu có chắc muốn gặp bọn họ không?"

"Sớm muộn gì sẽ có một ngày như vậy, nếu không thể tránh được, còn không bằng nói rõ luôn."

Chuyện cho tới bây giờ, trong vòng một tuần đã truyền đầy tin tức, bọn họ hai bên cũng không giấu diếm chuyện này.

"Đáp án của tôi vẫn như cũ, tôi không muốn đi xét nghiệm ADN, chứ đừng nói đến chuyện dính dáng đến mối quan hệ không cần thiết với nhà họ Bùi. Cuộc sống đã định của tôi sẽ không thay đổi."

Sai thì như thế nào?

Có kết quả thì lại đổi về sao?

"Tôi Lê Vu An, vô luận tên họ là gì, hiện tại đều đã không cần dựa vào cái gọi là huyết thống và gia thế để tồn tại, không phải sao?"

Lê Vu An trong lúc lơ đãng bắt gặp ánh mắt thưởng thức của Yến Sầm, sửng sốt, nhanh chóng tránh đi.

Hắn một lần nữa nhìn về phía bạn tốt: "Bùi Ý cậu trốn một chút đi, ngoại trừ chúng ta có vài người quan hệ tốt, cậu vẫn chưa tiết lộ bí mật của mình cho người ngoài, không phải sao?"

Bùi Ý cũng không sợ mình sẽ lộ ra dấu vết, ngược lại lo lắng bạn tốt ứng phó không được: "Lê Viên, một mình cậu có thể giải quyết được không?"

Lê Vu An áp xuống đáy lòng một tia bàng hoàng, giả vờ bình tĩnh: "Bọn họ không phải sài lang hổ báo, có gì không giải quyết được?"

Bùi Ý nhớ đến cách làm người của Bùi lão gia tử với Bùi Hoán, muốn nói lại thôi, sau đó đã bị Yến Sầm bên cạnh đoạt trước ——

"Như vậy đi, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, tôi và Bùi Ý tìm một chỗ chờ cậu, nếu đến lúc đó yêu cầu giúp đỡ, chúng tôi có thể giúp cậu bất cứ lúc nào."

Bùi Ý vội vàng gật đầu: "Tôi đồng ý."

Lê Vu An không hiểu tính nết của Bùi lão gia tử, sợ gây ra chuyện ngoài ý muốn cuối cùng đành phải chấp nhận phương án do Yến Sầm đề nghị.

...

Ba người cùng nhau bước ra khỏi phòng họp, vừa đến gần phòng nghỉ bên ngoài, cánh cửa từ bên trong mở ra——

Bùi Hoán ở bên cạnh Bùi lão gia tử, ông nội hai người thấy người tới cửa, ánh mắt không hẹn mà cùng xảy ra biến hóa.

Trái tim Bùi Hoán căng thẳng: "Học trưởng, sao anh và Tiểu Ý lại ở chỗ này?"

Yến Sầm đối diện với tầm mắt của cậu ta, nói ra những lý do thoái thác đã chuẩn bị từ trước: "G.M và YWY có dự án hợp tác, Bùi tiểu tiên sinh lại muốn đến chơi với tiểu Lê tổng."

"Việt Minh gần đây bận việc ở Bạc thị, không thể phân thân, nên tôi đưa cậu ấy đến đây."

"..."

Lúc này Bùi Hoán làm gì có tâm tư đi hoài nghi.

Cậu ta biết mối quan hệ bạn tốt giữa Yến Sầm và Bạc Việt Minh, trong bữa tiệc sinh nhật lần trước cậu ta có thể nhìn ra được tên ngốc Bùi Ý này thích Lê Vu An.

Bùi lão gia tử không ngờ lại gặp được cháu trai đã lâu không gặp, nhíu mày nhìn kỹ vài giây.

Bùi Ý vừa lọt vào mắt Bùi lão gia tử liền tránh né, đè nén sự chán ghét thực sự xuống đáy lòng, sợ hãi trốn sau lưng Yến Sầm, bộ dáng vẫn là một người chưa hiểu việc đời nhát gan ngu ngốc!

Bùi lão gia tử nhìn không vừa mắt, liền sửa mục tiêu nhìn về phía Lê Vu An.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nội tâm ông ta cứng rắn nảy lên một cảm giác phức tạp đã lâu không tồn tại: "Cháu chính là Vu An?"

"Đúng vậy."

Lê Vu An trả lời thong dong: "Bùi lão tiên sinh, nếu ông tới tìm tôi là vì có chuyện, thì mời ông vào lại nói, sắp đến giờ tan làm, tôi không muốn chuyện riêng tư của mình lọt vào tai các nhân viên khác."

Bùi lão gia tử đánh giá thần thái và thái độ của Lê Vu An khi nói, hiếm khi đồng ý: "Được, nghe cháu, chúng ta đi vào trong lại nói."

"..."

Bùi Hoán nhìn thấy thái độ hợp tác đáng kinh ngạc của Bùi lão gia tử, trong lòng cậu ta có chút bất an.

Bùi Hoán một lần nữa đỡ lấy Bùi lão gia tử: "Ông nội, cháu đỡ ông vào nhé?"

"Được."

Bùi lão gia tử không từ chối lòng hiếu thảo của Bùi Hoán mà chỉ chuyển sự chú ý sang "người ngoài" Yến Sầm và phía sau anh là Bùi Ý.

"..."

Yến Sầm là người thông minh.

Yến Sầm hiểu được ánh mắt đuổi đi của ông ta, hơi đẩy kính lên: "Nếu như vậy, tôi đưa Bùi Ý đi trước, ba người từ từ nói chuyện."

"Được, Yến tổng đi thong thả."

Cửa phòng nghỉ một lần nữa đóng lại.

Từ đầu tới cuối Bùi lão gia liền không có một câu quan tâm dừng ở trên người đứa cháu trai Bùi Ý này.

Bùi Ý vô ngữ mà hừ cười một tiếng, dứt khoát từ phía sau Yến Sầm đi ra: "Đi theo tôi, chúng ta trở lại văn phòng trên tầng."

Không gian văn phòng là một căn hộ hai tầng, không chỉ có thể lên xuống từ bên trong công ty mà còn có thể quay lại cửa phụ trên tầng hai cũng có thể đến văn phòng từ lối đi thoát hiểm bên ngoài.

Yến Sầm nhớ tới tình huống trong phòng nghỉ: "Bùi Ý, theo sự hiểu biết của cậu về Bùi lão gia tử, lần này ông ta đến tìm Vu An...Tiểu Lê tổng là có mục đích gì?"

"Còn nữa, sự tình ngày hôm ấy có phải là sự thật không?"

Yến Sầm không phải là người thích buôn chuyện, nhưng chuyện này có liên quan đến Lê Vu An, hắn không khỏi lo lắng.

Bùi Ý mở cửa văn phòng, ý bảo Yến Sầm ngồi sô pha tạm thời chờ đợi: "Là sự thật."

"Tại bữa tiệc sinh nhật, An Dương trước mặt mọi người đã làm ầm ĩ như vậy, cho dù Bùi Hoán và vợ của Bùi thị không tin, nhân ngôn đáng sợ, một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng khẳng định sẽ truyền tới tai lão gia tử."

Bùi Ý nhớ lại những phân tích và giới thiệu của Bùi lão gia tử trong sách, lắc đầu không chút dấu vết: "Lão gia tử coi trọng huyết mạch, hương khói truyền thừa."

Tần Dĩ Thuấn là cháu ngoại, dù có giỏi đến đâu cũng không có khả năng kế thừa và quản lý công việc kinh doanh của Bùi thị.

"Ông ta đã mất hy vọng vào tôi từ lâu rồi, người duy nhất mà ông ta coi trọng và bồi dưỡng trước đây chính là Bùi Hoán. Bây giờ tin tức này truyền ra, ông ta không có khả năng ngồi yên nhìn."

Bùi Ý còn nhớ trong nguyên tác chính "Bùi Hoán" chủ động yêu cầu xét nghiệm ADN, lý do đưa ra cũng rất hay——

"Cháu muốn mọi thứ đều trở lại đúng quỹ đạo, nếu cháu và Lê Vu An ôm sai, thì cháu hy vọng cậu ấy có thể sớm trở về với nhà họ Bùi để bù đắp những tiếc nuối với gia đình trong nhiều năm qua."

"Về phần cháu, vô luận trong tương lai ở nơi nào, cháu đều nguyện ý tiếp nhận nhà họ Lê có ân sinh hành, nhà họ Bùi ân nuôi dưỡng."

Kết quả xét nghiệm ADN, không cần nói cũng biết.

Bùi Hoán không có quan hệ huyết thống với Đặng Tú Á hay Bùi Như Chương, cậu ta là con của An Dương.

Bùi lão gia tử lại phái người đi xác minh hồ sơ sinh nở của bệnh viện năm đó, càng thêm tin tưởng Lê Vu An mới là con cháu của nhà họ Bùi.

"Vừa rồi ở trong phòng họp, Lê Viên đã bày tỏ suy nghĩ của mình, cậu ấy không muốn bị cái gọi là huyết thống ràng buộc, quá khứ sai lầm cũng không nên để cậu ấy gánh vác."

Bùi Ý nhìn Yến Sầm, không quên nói những điều tốt đẹp về bạn tốt: "Từ trong xương cốt, Vu An là người mạnh mẽ, cũng rất có trách nhiệm trong lòng, tôi tin cậu ấy sẽ xử lý tốt mối quan hệ này."

"Là bạn của cậu ấy, tôi tôn trọng mọi quyết định của cậu ấy."

Yến Sầm cười khẽ, cũng hướng về Lê Vu An: "Ừ, cậu ấy rất ưu tú."

Hai người ở trong văn phòng lẳng lặng chờ đợi, đột nhiên, Hướng Nam Sinh gõ cửa hơn nữa còn đẩy cửa văn phòng ra.

"Tiểu Ý tổng, dưới tầng đã xảy ra chuyện! Cậu có tiện đi xuống xem tình hình không?"

Giọng nói dính lây một tia vội vàng.

Bùi Ý cau mày nói: "Sao vậy?"

Hướng Nam Sinh nói ngắn gọn: "Cụ thể không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng động ầm ĩ bất thường. Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn nên đẩy cửa đi vào..."

"Vị lão gia tử đã ngã trên mặt đất, hình như là tim bị kích thích, tôi sợ một mình Tiểu Lê tổng ứng phó không được, nên..."

Lời còn chưa dứt, Yến Sầm bằng tốc độ nhanh nhất chạy xuống dưới.

Bùi Ý lập tức yêu cầu: "Anh Hướng, giúp tôi gọi xe cứu thương! Sau giờ làm việc để tất cả nhân viên rời khỏi bằng cửa hông của công ty, không được tụ tập, không được phép để lộ bất cứ tin tức nào."

Hướng Nam Sinh vô điều kiện phối hợp: "Được!"

Bùi Ý ngừng nói một bên tranh thủ điều chỉnh mũ và khẩu trang, một bên nắm chặt thời gian xuống tầng.

Phòng nghỉ ngoài cùng ở tầng một, mảnh vỡ đầy trên đất.

Đồ gốm trang trí trên bàn trà đã rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

"Ông nội! Ông đừng làm cháu sợ!"

Bùi Hoán ngồi quỳ trên mặt đất, hoảng sợ đỡ lấy Bùi lão gia tử sắp ngất đi, còn không quên quát Lê Vu An: "Lê Vu An! Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau tới đây hỗ trợ đi!"

Lê Vu An hô hấp có chút dồn dập, vừa định tiến lên hỗ trợ, Yến Sầm biết tin lập tức xông vào.

"Xảy ra chuyện gì?"

Yến Sầm ban đầu là quan tâm Lê Vu An, kết quả Bùi Hoán giống như đã nhìn thấy cọng rơm cứu mạng nên lên tiếng trước: "Học trưởng, giúp em gọi xe cứu thương với."

Nói xong, cậu ta lại đưa mắt nhìn về phía Lê Vu An, vừa tức giận vừa khó hiểu.

"Ông nội từ đầu đến cuối chưa bao giờ có ác ý với cậu, cho dù cậu có bất mãn cũng không nên trút giận lên ông ấy!"

Đôi mắt của Bùi Hoán đỏ hoe, cậu ta thiết tha chân tình chất vấn: "Lê Vu An, nếu ông xảy ra chuyện gì, lương tâm của cậu không phải bị chó ăn sao?"

"..."

Đối mặt với lời chất của Bùi Hoán, Lê Vu An vô thức liếc nhìn Yến Sầm, ba chữ 'tôi không có' không kịp nói ra ——

Yến Sầm tiến tới ngồi xổm bên cạnh Bùi Hoán và Bùi lão gia tử, giọng nói bình tĩnh: "Vu An không phải loại người như vậy, đây là công ty, cậu ăn nói cho cẩn thận!"

Bùi Hoán ngẩn ra: "Học trưởng?"

"Cứu người quan trọng." Yến Sầm không có ý định trấn an cảm xúc Bùi Hoán, anh nhìn ra tim Bùi lão gia tử không tốt: "Đầu tiên để ông ấy nằm xuống đi."

Ánh mắt Bùi Hoán khẽ thay đổi, nhưng vẫn theo ý Yến Sầm: "...Vâng."

Lê Vu An nhìn thân hình hai người, vô thức lùi lại.

Giây tiếp theo, Bùi Ý đi tới, nắm lấy cổ tay y: "Lê Viên!"

Đồng tử Lê Vu An run rẩy: "Bùi Ý? Tôi..."

"Tôi tin cậu."

Bùi Ý nhẹ giọng lại hữu lực ngăn chặn những lời giải thích không cần thiết của y: "Đừng hoảng, tôi đã nhờ anh Hướng gọi xe cấp cứu rồi, dù có chuyện gì xảy ra tiếp theo, tôi đều đứng về phía cậu."

Trái tim Lê Vu An vốn sắp đóng băng lại tràn một dòng nước ấm: "Ừm."

...

Mười phút sau.

Bùi Hoán đi theo Bùi lão gia tử lên xe cứu thương, Bùi Ý và Lê Vu An cũng ngồi trên xe Yến Sầm, đi theo đến bệnh viện.

Sự tình đã đã xảy ra, Bùi lão gia tử tình huống còn không rõ, bọn họ không có khả năng ngồi yên không đến.

Khung cảnh hai bên đường phố nhanh chóng lùi lại, Bùi Ý nhìn bạn tốt bên cạnh đứng ngồi không yên, nhớ lại cuộc điện thoại mà Bùi Hoán gọi cho vợ chồng Bùi thị sau khi xảy ra chuyện——

Không biết tại sao, cậu cảm thấy có chuyện lớn sắp phát sinh.

Cậu nhớ đến cảnh tượng trong nguyên tác, "Lê Vu An" gặp chuyện bị cô lập, bất lực không có cách giải quyết, sau khi nghĩ lại cậu vẫn phải tìm người một nhà đến giúp đỡ.

Vì thế, Bùi Ý nhanh chóng tìm Wechat của Tần Dĩ Thuấn và Bạc Việt Minh, ngắn gọn rõ ràng ——

"Anh!"

"Nhị ca!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.