Bùi Ý vừa đến hầm bãi đỗ xe đã nhìn thấy biển số xe quen thuộc, cậu nhìn xung quanh để chắc chắn không có người ngoài phát hiện, sau đó nhanh chóng ngồi vào ghế sau xe.
"Nhị ca!"
Bùi Ý tháo mũ và khẩu trang xuống, mỉm cười vui vẻ.
Bạc Việt Minh nhìn ra cậu hưng phấn, nhịn không được nhướng mày liếc nhìn đồng hồ: "Vừa mới qua sáu giờ một phút, sao lại tới nhanh như vậy?"
"..."
Bùi Ý mắc kẹt, ánh mắt có điểm né tránh.
Với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Bạc Thị, thời gian đi lại của Bạc Việt Minh không bị giới hạn.
Chiều nay 5h30, hắn rời công ty, đến dưới tầng YWY studio, gửi tin nhắn cho Bùi Ý.
Kể từ giây phút đó, Bùi Ý ngồi trong phòng làm việc, trong lòng không làm việc mà hướng ra bên ngoài lơ đãng.
Cậu thừa nhận mình đúng giờ là tan làm hơn nữa là người đầu tiên đi ra khỏi cửa văn phòng trước mặt nhiều nhân viên, không hề có hình tượng một "đối tác trung tâm."
Bùi Ý âm thầm chột dạ, nhưng lại cậy mạnh: "Anh được phép về sớm, tôi cũng không được phép hoàn thành công việc đúng giờ? Hơn nữa, hôm nay công việc đã hoàn thành xong rồi."
Bạc Việt Minh chỗ nào dám nói cậu không phải? Thấy tâm trạng nhóc mèo con đã khá hơn, toàn thân không còn suy sụp như hôm qua nữa, trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào.
Hắn vẫn đang suy nghĩ về tình trạng ngón tay của Bùi Ý: "Còn đau không?"
"Chỉ đau một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ngoc-cung-vai-ac-mu-ket-hon/3542862/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.