Chương trước
Chương sau
Gửi tin nhắn WeChat chưa đầy mười phút, Bạc Việt Minh và Yến Sầm đã an tĩnh xuất hiện trước cửa.

Tầm mắt Bùi Ý nhịn không được dán lên——

Hoàn cảnh của quán bar rất tối, ánh đèn xoay mọi hướng chiếu vào mặt mày của Bạc Việt Minh, lộ ra vẻ đẹp lạnh lùng nhưng lại không thể xâm phạm.

Giống như sinh ra đã có sẵn ăn ý.

Bạc Việt Minh chưa bao giờ bước vào quán bar này, nhưng hắn ngay lập tức chuẩn xác xác định vị trí của Bùi Ý, đôi mắt sâu thẳm lại tĩnh lặng, có sức hấp dẫn chỉ có ở hắn.

Bùi Ý nhận thấy nhịp tim mình đập mất kiểm soát, không rõ ngọn nguồn mà muốn chạy vào vòng tay của đối phương.

Chỉ cách đó vài bước, Bạc Việt Minh và Yến Sầm đã tiến tới.

Ánh mắt Yến Sầm dừng trên người Lê Vu An, trong lời nói lộ rõ ​​sự lo lắng: "Cậu ấy đã uống bao nhiêu rượu rồi?"

"Không đến một chai rưỡi." Bùi Ý thành thật trả lời, ngước mắt lên liền đối mắt với Bạc Việt Minh.

Im lặng giao tiếp bằng mắt.

Bùi Ý dường như đã hiểu cũng giống như tranh công: "Tôi một ngụm cũng không uống, không đúng! Là một giọt cũng chưa uống."

Bạc Việt Minh cong khoé môi: "Ừm, đêm nay rất ngoan."

"..."

Ai mướn anh khen tôi ngoan?

Tôi đây chỉ muốn phân rõ cái hại và cái không hại thôi!

Bùi Ý thầm nghĩ, giả vờ bình tĩnh mà nói sang chuyện khác: "Chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau? Miễn cho những người khác chú ý."

Bạc Việt Minh và Yến Sầm là hai đại diện cho giá trị nhan sắc trong nguyên tác, ngày thường một người cũng đủ để thu hút sự chú ý, bây giờ còn đến cùng nhau, ở lâu chắc chắn sẽ thu hút nhiều sự chú ý.

Yến Sầm gật đầu: "Ừ, xe của tôi đậu ở bên ngoài."

Bùi Ý thử đánh thức: "Vu An?"

Lê Vu An say khướt kêu lên một tiếng, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế sô pha dài, y chỉ cảm thấy chóng mặt nhức đầu, dạ dày nóng đến khó chịu.

"Đừng gọi cậu ấy nữa, để tôi cõng ra ngoài." Yến Sầm chủ động xin ra trận: "Giúp tôi kéo cậu ấy một chút."

Ý nghĩ đầu tiên của anh là muốn trực tiếp ôm ngang y, nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, anh sợ Lê Vu An nửa tỉnh nửa mê sẽ mất mặt không phối hợp.

Bùi Ý không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây nên đã tiến lên giúp đỡ.

Lê Vu An say choáng váng cảm thấy cơ thể mình đột nhiên bay lên không trung, trong chớp mắt đã đáp xuống tấm lưng rộng lớn, mùi lá trà thoang thoảng quen thuộc chui vào mũi, giống như một tia sáng chia cắt men say hỗn loạn.

"..."

Đầu quả tim Lê Vu An cảm giác được một loại cảm giác chua xót không rõ, y không quan tâm hình ảnh trước mắt là ảo giác hay thực tế, hai tay không tự chủ được siết chặt hơn.

"Học trưởng."

Tiếng nức nở nhỏ như hạt bụi chui vào tai khiến Yến Sầm, anh nghiêng đầu ôn nhu nói nhỏ: "Đừng khóc."

Một nhóm bốn người rời khỏi quán bar, xe dừng lại ở cổng chính.

Bạc Việt Minh ý bảo: "Bùi Ý và Lê tiên sinh ngồi phía sau đi."

Yến Sầm đặt Lê Vu An ngồi ở ghế sau: "Việt Minh, cậu ngồi ở ghế phó lái đi để tớ lái cho."

"Được."

Tiếng đóng cửa đánh thức Lê Vu An, y dùng hết sức kiểm tra tình huống xung quanh, giãy giạu muốn xuống xe: "Đừng động vào tôi, tôi, tôi tự mình quay về."

Bùi Ý chặn đứng động tác của bạn tốt, cưỡng chế thắt dây an toàn cho y: "Bây giờ cậu định quay về nơi đó?"

Theo cậu biết, Lê Vu An trong nguyên tác sống cùng An Dương trước khi thân thế của y bị vạch trần, hôm nay lại xảy ra trò khôi hài như vậy, y lại say thành như thế này, làm sao có thể về nhà?

"..."

Lê Vu An mờ mịt không nói.

Yến Sầm xuyên qua gương chiếu hậu chú ý tới vẻ mặt của y: "Hay là tôi đưa Tiểu Lê tổng về ở nhà tôi trước?"

Lê Vu An chỉ lắc đầu, bên cạnh Bùi Ý thay y từ chối: "Không được."

Bùi Ý đến gần ghế phó lái hỏi: "Nhị ca, tôi có thể đưa Vu An về biệt thự ở một đêm được không?"

Không phải Bùi Ý không muốn cho Yến Sầm và Lê Vu An có cơ hội ở một chỗ, mà là cậu có thể nhìn thấy những cảm xúc và tâm tư không thể nói của bạn tốt, đồng thời hiểu được sự mẫn cảm và lòng tự tôn của y——

Đối với Lê Vu An mà nói, tối nay đã xảy ra nhiều chuyện quá hoang đường như vậy, Yến Sầm lại nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, trốn tránh còn không kịp.

Nếu phải ở một mình trong hoàn cảnh như vậy, cho dù có say suốt đêm, e rằng sáng mai thức dậy y cũng không thể đàng hoàng đối mặt với Yến Sầm.

Bạc Việt Minh suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Chú Khải vẫn còn ở nhà. Lỡ như Tiểu Lê tổng còn say rượu không thoải mái, vẫn sẽ có người dễ dàng chăm sóc hơn."

Yến Sầm còn muốn nói thêm, nhưng nghĩ đến mối quan hệ xa lạ giữa mình và Lê Vu An, anh chỉ có thể đè nén sự lo lắng trong lòng.

"Vậy tôi sẽ chở các cậu về trước."

"Được, cậu vất vả rồi."

...

40 phút sau, Bùi Ý và chú Khải giúp Lê Vu An say rượu trở lại phòng ngủ nhỏ của cậu.

Bùi Ý giúp bạn tốt cởi chiếc áo len bẩn đang mặc ra: "Chú Khải, ngày mai chuẩn bị thuốc giải rượu cho Vu An."

"Vâng, tiểu tiên sinh."

Bùi Ý không muốn làm phiền Lê Vu An say rượu đang hôn mê, trong cậu vẫn có một số băn khoăn không giải thích: "Đúng rồi, trong nhà có thừa chăn không?"

Coi như cậu có chút ích kỷ đi, cậu thật sự không thích để chăn của mình bị dính mùi của người khác.

Chú Khải trả lời: "Còn thừa, tôi sẽ đi lấy ngay."

Bùi Ý lại bổ sung: "Lại thêm một ly nước nữa, nửa đêm say rượu rất dễ khát."

"Vâng."

Sau khi chú Khải rời đi, Bạc Việt Minh vẫn dựa vào cửa phòng ngủ nhỏ không nhúc nhích.

Hắn nhìn Bùi Ý bận rộn xử lý chuyện lớn nhỏ của Lê Vu An, trong lòng có một loại cảm giác chua khó tả: "Tối nay em định ngủ với cậu ta à?"

Bùi Ý coi là điều hiểm nhiên mà trả lời: "Đúng, chú Khải không phải nói, phòng khách ở tầng một chưa dọn dẹp sao?"

Trang viên Bạc thị rất rộng, có biệt thự riêng biệt chuẩn bị cho khách, đối với biệt thự nơi Bạc Việt Minh đang ở, ngoài phòng khách thường ngày ra, chỉ có một phòng ngủ dành cho khách.

Bọn họ đột nhiên đưa Lê Vu An về, chú Khải không kịp chuẩn bị chăn ga gối đệm, dọn dẹp lại mệt nhọc.

Ngay khi Bạc Việt Minh còn định nói thêm, chú Khải đã ôm chăn trong tay quay lại: "Tiểu tiên sinh, đây rồi."

"Vâng."

Bùi Ý vội vàng trấn an Lê Vu An, sau đó quay người lại phát hiện Bạc Việt Minh vẫn đứng bất động ở cửa: " Nhị ca?"

Bạc Việt Minh nhìn hắn: "Cái gì?"

Bùi Ý nhớ kỹ đồng hồ sinh học của hắn: "Đã gần mười một giờ rồi, sao anh không tranh thủ tắm rửa đi ngủ đi?"

"..."

Thật vất vả mới nghe được hai câu nói chủ động của nhóc mèo con, kết quả lại bị đuổi ra ngoài?

Trong lòng Bạc Việt Minh có chút buồn bực, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra: "Được, tôi lập tức trở về."

...

Đêm đã khuya.

Tắm rửa xong, Bùi Ý quấn chăn nằm xuống, nhìn Lê Vu An đang say sưa ngủ trên giường, âm thầm chuẩn bị mất ngủ đến sáng.

Cậu chưa bao giờ quen ngủ với người ngoài, kể cả những người bạn đã ở chung nhiều năm cũng không ngoại lệ.

Bùi Ý vùi nửa khuôn mặt vào chăn, trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ không đàng hoàng——

Nếu có Bạc Việt Minh ở bên cạnh thì tốt rồi, cậu sẽ không phải lo mình bị mất ngủ, có thể ngủ ngon hơn.

Ý nghĩ này vừa mới hình thành thì có tiếng "cạch" nhẹ từ cánh cửa phòng truyền đến.

Tham Trường đang rúc trong ổ mèo chui ra: "Meo~"

Bùi Ý cảnh giác trợn mắt thấy rõ người đang đến——

Bạc Việt Minh ôm ngang cậu lên "với chiếc chăn bông" trên tay!

Bùi Ý theo bản năng ôm lấy cánh tay của đối phương, mất khống chế gọi tên đầy đủ của hắn: "Bạc Việt Minh, anh đang làm cái gì vậy?"

"Suỵt, nói nhỏ thôi."

Bạc Việt Minh ôm cậu ra ngoài: "Đi vào phòng tôi ngủ."

Bùi Ý hơi chống cự: "Không được, mau thả tôi xuống."

Sau khi Bạc Việt Minh xác nhận Tham Trường đã cùng nhau rời khỏi phòng, hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ nhỏ lại: "Tôi nhớ em không quen ngủ với người lạ? Chẳng lẽ tối nay em muốn mất ngủ đến rạng sáng sao?"

Bùi Ý bị chọc trúng tâm nói thầm: "Vậy tôi không cũng thể ngủ cùng anh."

Bạc Việt Minh cúi đầu tới gần: "Thật sự không muốn? Chúng ta khác chăn, em còn sợ cái gì?"

"..."

Bùi Ý nghĩ đến những suy nghĩ của mình cách đây không lâu, chột dạ nhiều chút.

Bạc Việt Minh cười mà không nói, tiếp tục đưa Bùi Ý đến phòng ngủ chính.

Sở dĩ hắn đồng ý đưa Lê Vu An về nhà qua đêm, chính hắn đang chờ cơ hội này, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?

...

Gáy một lần nữa đặt lên cái gối mềm mại Bùi Ý từ bỏ giãy giụa cả người trốn ở bên trong chăn như rùa đen rụt đầu.

Bạc Việt Minh cười khẽ nhắc nhở: "Trong phòng đang bật máy sưởi, bịt kín như vậy sẽ rất nóng."

"Không nóng."

Bùi Ý mạnh miệng: "Anh đừng nói nữa, mau ngủ đi."

Bạc Việt Minh ngoài ý muốn phối hợp, quả thật không có nói nữa.

Thời gian trôi qua từng phút từng phút.

Hơi nóng bao trùm toàn thân dần dần lan rộng khắp cơ thể, Bùi Ý mở mắt ra một khe nhỏ, xác nhận Bạc Việt Minh không còn nhìn chằm chằm mình nữa, tính toán khẽ meo meo nhận thua.

Đáng tiếc cậu tính sai khoảng cách giữa mình và mép giường, vừa xoay người đá vào chăn, phần lớn cơ thể đột nhiên rơi xuống khoảng không.

"A!"

Bạc Việt Minh vốn đã đoán trước được chuyện này vững vàng nắm chặt cổ tay Bùi Ý, trời đất quay quồng, hắn đã áp chế nửa người cậu dưới thân.

"..."

"..."

Ánh mắt chạm nhau và hai tay đan vào nhau.

Bùi Ý bị bao bọc trong mùi hương và sức nặng quen thuộc, dường như cậu đã quay trở lại cái đêm mất khống chế lại lưu luyến đó, mọi thứ xung quanh dường như trôi nổi trên mây và rơi xuống hồ nước.

Hô hấp của Bùi Ý rối loạn: "Anh cố ý?"

Bạc Việt Minh không giấu giếm mà tiến lại gần, ý đồ bộc lộ hết con người thật của mình: "Đúng, là tôi cố ý."

Khi ôm Bùi Ý lên giường, hắn đoán đối phương nhất định sẽ tránh lại gần mình, cho nên chỉ chừa một khoảng trống nhỏ để cậu quay người.

Khi đó Bạc Việt Minh giống như một con báo ẩn nấp trong bóng đêm, chờ đợi khoảnh khắc con mồi rơi vào bẫy và bị hắn tóm lấy.

Bạc Việt Minh theo tiếng hít thở đến gần: "Tiểu tiên sinh, tối hôm đó quên hỏi em, em có thoải mái không?"

Bùi Ý cảm thấy toàn thân nóng bừng, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn: "Tôi, không...không biết."

Đầu ngón tay của Bạc Việt Minh lướt qua đôi môi mỏng của cậu, vuốt ve xuống tận yết hầu của cậu, sau đó đi thật sâu xuống dụ dỗ: "Vậy để tôi giúp em một lần nữa, em cảm nhận một chút, có được không?"

"..."

Bùi Ý muốn trốn tránh, nhưng ham muốn ẩn sâu đã chiếm quyền chủ động, cậu vô thức lao mình vào vòng tay đối phương.

"Ừm?"

Tiếng nhóc mèo con nỉ non như là một lời từ chối nhưng cũng là một lời mời.

Ánh mắt Bạc Việt Minh đột nhiên tối sầm, bàn tay sớm đã luồn xuống dưới bắt đầu di chuyển.

Thời gian làm mờ đi khái niệm, đầu ngón tay hơi lạnh hòa quyện với hơi nóng ngày càng tăng, cuối cùng hòa quyện vào nhau một cách kỳ diệu.

Bùi Ý tràn ra một tiếng kêu rên, đuôi mèo mềm mụp.

Ánh mắt cậu mang theo sương mù mê mang nhìn chằm chằm người trước mặt, còn chưa kịp hiểu rõ mình đã giao quyền chủ động cho đối phương như thế nào.

Bạc Việt Minh chống lại sự xúc đồng của mình, chỉ là như có như không vuốt vài sợi tóc của cậu, không bỏ được liền chạm vào nhiều lần.

Bùi Ý nghẹn một tiếng, lý trí tán loạn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Cậu rúc vào trong ngực Bạc Việt Minh, suy nghĩ hỗn loạn bay tới bay lui, không xác định hỏi: "Bạc Việt Minh, chúng ta như vậy có được coi là bạn bè không?"

Xác nhận một mối quan hệ không liên quan đến chuyện tình cảm nhưng vượt qua ranh giới của bạn bè và người nhà.

Như vậy quan hệ chỉ tận tình với lập tức khoái ý, không cần tinh thần thượng phù hợp cùng phụ trách.

Bùi Ý không có lý do gì để nghĩ rằng, nếu dùng xưng hô này để phô trương mối quan hệ giữa hai người thì bọn họ sớm đã có chuẩn bị——

Có lẽ trong tương lai, khi tình cảm của Bạc Việt Minh dành cho cậu phai nhạt, cậu sẽ không phải chịu đựng nỗi đau mà ba Dung đã phải chịu đựng.

"..."

Đối mặt với câu hỏi đột ngột của người trong ngực, Bạc Việt Minh kinh ngạc mấy giây, ngay cả niềm vui trong mắt cũng nhạt dần.

"Em chờ một chút."

"Vâng?"

Cái ôm đột ngột buông ra khiến trong lòng Bùi Ý cảm thấy trống rỗng.

Bạc Việt Minh không quay đầu lại đi vào phòng tắm, tiếng nước nhỏ xuống một lúc, lúc quay về trên tay cầm chiếc khăn ấm nói: "Lau?"

Gương mặt Bùi Ý nóng lên, không rên một tiếng xử lí sạch sẽ.

Bạc Việt Minh ngồi xuống mép giường, nghiêm túc nói: "Bùi Ý, chúng ta nói chuyện đi."

"Cái gì?"

"Không phải bạn bè."

Bạc Việt Minh nói thẳng, trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy bất đắc dĩ và áy náy: "Tôi chưa bao giờ muốn dùng thân phận này để trói buộc hai chúng ta lại với nhau."

"Bất kể là đêm hôm đó hay vừa rồi, từ đầu đến cuối, tôi đều cho rằng em đồng ý không phản kháng, cho nên được một tấc lại muốn tiến một thêm thước."

"Là tôi đã quên cân nhắc đến tâm tình của em, cũng là tôi lật lọng." Bạc Việt Minh muốn nói lại thôi.

Giữa mày hắn hiện lên một tia hối hận hiếm hoi, như thể hắn nói như thế nào cũng không đúng, rõ ràng hắn đã hứa sẽ không chạm vào điểm mấu chốt của đối phương trước khi theo đuổi cậu, nhưng hắn dường như nóng vội đến đến mức quên đúng mực.

Thời gian hai tháng quá ngắn, Bạc Việt Minh sợ thay đổi cái gì cũng đã muộn, càng sợ Bùi Ý lại xách vali rời đi.

Một sự im lặng lan rộng.

Bùi Ý nhận ra đối phương có thể đã hiểu lầm câu hỏi của mình: "Nhị ca?"

"Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa." Bạc Việt Minh im lặng không đề cập đến nội tâm bất an nữa, mà chỉ lập lại lời hứa.

Hắn đắp chăn lại cho Bùi Ý rồi nói: "Muộn rồi, tôi để em ngủ trong phòng ngủ chính, tôi tạm thời sẽ ngủ trên ghế sô pha nhỏ."

"Không phải!"

Bùi Ý giữ chặt lại, cậu muốn giải thích nhưng lại sợ càng nói càng loạn: "Không phải như anh nghĩ đâu, tôi chỉ nghĩ mối quan hệ này có chút đơn giản thôi."

"Bùi Ý, tôi không muốn dùng những từ như vậy để định nghĩa mối quan hệ của chúng ta, em hiểu không?"

"Hiểu rồi." Bùi Ý nói nhỏ: "Tôi chỉ cần thời gian để thích ứng, tôi, tôi thực sự chưa từng nghĩ đến việc yêu đương."

"Tôi biết, tôi sẽ không ép buộc em." Bạc Việt Minh không muốn tạo áp lực cho cậu: "Đã muộn rồi, ngủ đi."

Bùi Ý rầm rì: "Ghế sofa nhỏ đó anh không nằm vừa đâu."

Bạc Việt Minh biết ý của cậu: "Vậy tôi không đi?"

"Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau."

Bùi Ý đưa ra lý do khiến Bạc Việt Minh bật cười, hai người lại nằm xuống giường, đèn ngủ một lần nữa lại tắt.

Trong bóng tối, Bùi Ý trằn trọc khó ngủ, suy nghĩ vẫn còn dừng lại về cuộc trò chuyện vừa rồi.

Cậu do dự hồi lâu, cuối cùng cũng di chuyển đến giữa giường: "Nhị ca."

"Hửm?"

"Tôi cũng không phải không muốn." Bùi Ý lấy hết can đảm, lại không nhịn được ngượng ngùng, càng nói càng nhỏ đi: "Thật ra cũng khá thoải mái."

Trước khi xuyên thư, kinh nghiệm xoa dịu bản thân của cậu rất ít, sau khi xuyên thư thì càng ít ỏi đến đáng thương.

Âm thanh vui vẻ thoát ra từ yết hầu Bạc Việt Minh: "Cảm ơn tiểu tiên sinh đã tán thành."

Bùi Ý vội vàng kết thúc chủ đề: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon, tiểu tiên sinh."

...

Sáng sớm hôm sau.

Bùi Ý mang theo canh giải rượu và bữa sáng đi vào phòng ngủ nhỏ, Lê Vu An mới tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm.

Ánh mắt hai người gặp nhau, Lê Vu An cố đè nén cơn đau đầu có chút câu nệ: "Bùi tiểu thiếu gia, cảm ơn."

Áo len y mặc tối qua đã được chú Khải giặt sạch, bộ quần áo mới y đang mặc hiện tại là của Bùi Ý.

Tuy size hơi bé nhưng không quá bó sát.

Bùi Ý đặt đĩa thức ăn lên bàn sách: "Tôi sợ cậu xuống nhà ăn sáng không được tự nhiên, tối qua uống nhiều rượu như vậy, chắc hẳn lúc này bụng dạ sẽ không thoải mái, phải không?"

"..."

Lê Vu An không nói một lời mà nhìn chằm chằm Bùi Ý, trong mắt cất giấu sự ngạc nhiên và nghi hoặc.

Bùi Ý ôm Tham Trường đang đòi ôm lên, thản nhiên trả lời: "Sao lại nhìn tôi như vậy? Tối qua không phải cậu đã biết rồi sao?"

"Tôi không ngốc cũng không điên, trước đây đều chỉ là ngụy trang thôi."

Lê Vu An nghe được lời thừa nhận này, y mới ý thức được, ký ức còn sót lại trong đầu y không phải là ảo giác.

Y không hiểu lắm: "Nếu Bùi tiểu thiếu gia vẫn luôn ngụy trang, vậy vì sao muốn nói cho tôi? Cậu sẽ không sợ tôi đem chuyện này nói ra ngoài à?"

Bùi Ý chậm rãi xoa xoa cái đầu nhỏ của Tham Trường, dựa vào bàn làm việc: "Tôi tốt xấu gì cũng là đối tác YWY, tiểu Lê tổng cũng không đến mức bán đứng tôi đi?"

Lê Vu An nghe Bùi Ý nói, sững lại một chỗ sửng sốt một hồi lâu, mới bước nhanh đi tới——

"Cậu là Will?!"

Bùi Ý đặt Tham Trường trở lại mặt đất, mỉm cười vỗ vỗ máy tính: "Tiểu Lê tổng, cậu có cần tôi mở trang web Du Đồ để chứng minh với cậu không?"

Tâm tình mây đen giăng đầy của Lê Vu An cuối cùng cũng bị phá vỡ bởi một tia sáng, giọng điệu thoải mái hơn: "Khó trách cậu nói không tiện gặp mặt, cậu giấu cũng đủ sâu luôn rồi!"

"Trước đó tôi đã nói, một ngày nào đó cậu sẽ biết thân phận thật sự của tôi." Bùi Ý chủ động đưa tay ra, khẽ mỉm cười: "Mà hiện tại đây chính là thời điểm thích hợp nhất."

"Thời điểm thích hợp nhất?" Lê Vu An khó hiểu, nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy.

"Lê Viên, chuyện xảy ra giữa hai nhà Lê Bùi đã xảy ra rồi, những lời an ủi tôi không nói được." Bùi Ý không phải là người có tính tình vòng vo, cũng không cố ý tìm một góc để an ủi bạn tốt: "Tôi chỉ hy vọng cậu biết ——"

"Dù thế nào đi chăng nữa, ở sự nghiệp, cậu có tôi là người hợp tác, ở cuộc sống thường ngày, cậu cũng sẽ có tôi là bạn tốt."

Khi Lê Vu An nghe thấy lời này của Bùi Ý, cuối cùng hình tượng Will tái hiện trong đầu y một lần nữa kết hợp với người trước mặt.

"Cảm ơn, tôi hiểu."

Y không còn là sinh viên đại học mới bước ra đời nữa, y có sự nghiệp của riêng mình, cũng có người hợp tác, đồng nghiệp và bạn bè của riêng mình!

"Đừng khách sáo." Bùi Ý gõ gõ mép đĩa, thúc giục: "Ăn nhân lúc còn nóng."

Lê Vu An ngồi xuống, trấn tĩnh lại, nhấp một ngụm canh giải rượu cho ấm bụng: "À mà tối qua ở quán bar..."

Bùi Ý hiểu được y muốn nói lại thôi: "Tối hôm qua cậu say rượu, Yến Sầm và Bạc Việt Minh còn chưa đi, nên tôi gửi tin nhắn để bọn họ tới giúp."

"Yến tổng?"

Lê Vu An nhớ lại cảnh tượng khi y say rượu, yết kết không tự giác mà lăn một chút.

Bùi Ý nhìn ra y đang khẩn trương cố gắng che giấu, giả vờ như không nhận ra tiếp tục nói: "Ừm, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chúng tôi không muốn cậu về một mình."

"Vốn là Yến Sầm muốn đưa cậu về ở tạm thời."

—— loảng xoảng.

Chiếc thìa trong tay Lê Vu An đột nhiên trượt xuống, làm bắn tung tóe vài giọt nước canh.

Trong lòng Bùi Ý biết rõ ràng, trêu chọc: "Khẩn trương cái gì? Cậu không phải được tôi mang về rồi sao?"

"Ai khẩn trương chứ."

Lê Vu An khẩu thị tâm phi mà ăn bữa sáng, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ may mắn——

May mắn là Bùi Ý mang y trở về, cũng may y không theo Yến Sầm về nhà! Nếu không, nếu không tối hôm qua say thành như vậy, y không chừng sẽ lại gây ra rắc rối khác!

Bùi Ý thúc giục bạn tốt ăn xong bữa sáng và canh giải rượu, sau đó lại lục lọi trong túi: "Nhân tiện, trả lại cho cậu một thứ."

"Cái gì?"

Bùi Ý lấy ra một viên kẹo sữa đưa cho đối phương: "Chuyện tối hôm qua khiến áo len của cậu dính bẩn, chú Khải tìm thấy nó từ trong túi trước ngực."

"..."

Lê Vu An dừng một chút, giả vờ thản nhiên: "Không phải chỉ là viên kẹo sữa thôi sao? Tôi còn tưởng là thứ gì tốt chứ."

Dù vậy, y vẫn kịp lấy lại viên kẹo trước khi Bùi Ý thu tay về, trên mặt xẹt qua một tia không được tự nhiên.

"Viên kẹo sữa này có vị rất rất ngon, thỉnh thoảng tôi ngậm vài viên khi muốn nhịn lại cơn thèm thuốc lá."

Bùi Ý nghe thấy bạn tốt "lạy ông tôi ở bụi này" giải thích, nhướng mày.

Nếu cậu nhớ không lầm, lần trước Bạc Việt Minh đã lấy rất nhiều viên kẹo sữa này cho cậu, hình như đều lấy từ văn phòng của Yến Sầm?

Lê Vu An nói sang chuyện khác: " 《 Mạt Vụ 1.0》sẽ được phát hành trong một tháng rưỡi nữa, cậu có chắc chắn không muốn tự mình đến studio kiểm tra không?"

Trước đây là do thân phận không được tiết lộ, có hơi bất tiện, còn bây giờ thì sao?

Bùi Ý đang có quyết định này: "Như vậy đi, tuần sau tôi sẽ thu xếp thời gian để đến đó."

Xét về phương diện điều khiển trò chơi tổng thể, Bùi Ý tóm lại muốn Lê Vu An hiểu hơn một ít, càng đến thời khắc quan trọng, cậu với tư cách là người phụ trách trung tâm càng không thể không có mặt!

Huống chi studio thành lập nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, cậu còn phải chính thức gặp mặt Lâu Ương, và nhóm người Hướng Nam Sinh!

Lê Vu An đồng ý: "Được, cậu xác nhận thời gian trước rồi nói cho tôi biết."

Bùi Ý lại nghĩ tới cái gì, thấp giọng dặn dò: "Nhưng tạm thời đừng nói cho ai biết."

"Sao vậy?"

"Nói ra thì rất dài, Nhị ca..."

Bùi Ý che miệng, siêu thấp giọng tiết lộ: "Là Bạc Việt Minh, anh ấy, bọn họ vẫn chưa biết công việc của tôi."

Lê Vu An mặc dù không biết trong hồ lô bạn tốt bán thuốc gì, nhưng y cũng không phải loại người hay buôn chuyện: "Được, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu."

Bùi Ý cười: "Cảm ơn."

Lê Vu An phản bác không thay đổi: "Đừng nói lời khách sáo."

...

Ăn qua bữa sáng, Lê Vu An chủ động rời khỏi nhà họ Bạc.

Bùi Ý lại đăng nhập vào trang web Du Đồ, cuộc đấu giá trò chơi mới 《 Thâm Hải Chi Hạ 》 đêm qua đã thuận lợi kết thúc, với mức giá cao nhất là 88 vạn.

Người đấu giá là "khoa học kỹ thuật Tấn Á " tiếng tăm lừng lẫy, cũng là một công ty sản xuất trò chơi đứng top ở Trung Quốc, luôn là kẻ thù của "Vi Dịch", người mà Bùi Ý đã hợp tác lần trước.

Bùi Ý lười quan tâm đến sự cạnh tranh giữa các công ty lớn, cậu chỉ biết ai trả nhiều tiền hơn là ông chủ!

Sau khi cậu và người phụ trách bên kia xác nhận bán giá đấu giá cùng với rất nhiều thỏa thuận, cuối cùng cũng đạt được ý định hợp tác.

Sau khi hoàn thành xong, cũng mất cả một ngày.

Màn đêm yên lặng buông xuống.

Bùi Ý thoát khỏi trạng thái làm việc, vừa mở cửa đã thấy Bạc Việt Minh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhỏ.

"Nhị ca, anh về từ khi nào vậy? hôm nay tập đoàn không bận sao?" Bùi Ý liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tường, vẫn chưa đến 6 giờ.

Bạc Việt Minh tắt máy tính bảng trong tay, nhìn Bùi Ý bằng ánh mắt khác thường: "Hôm nay tôi có việc khác cần xác nhận, nên về sớm."

Khi trả lời, ánh mắt hắn nghiêng về phía căn phòng nhỏ.

"Lê tiên sinh trở về rồi?"

"Ăn sáng xong đã trở về." Bùi Ý đi đến bàn trà rót cho mình một ly nước ấm giải khát, thuận miệng hỏi: "Có việc gì cần xác nhận sao? Dự án công việc?"

"Không phải."

Ánh mắt Bạc Việt Minh dán chặt Bùi Ý không rời, cười như không cười báo ra một ID Weibo: "Vua uống rượu Will?"

"——ặc!"

Bùi Ý sợ tới mức sặc nước, sau khi miễn cưỡng mới ổn định được bản thân, có chút cứng đờ mà quay sang một bên.

"A?"

Vừa ngốc vừa chột dạ.

Bạc Việt Minh thấy rõ phản ứng của nhóc mèo con, nhướng mày trêu chọc: "Là em sao? Will đại thần?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.