Những lời nói không nể mặt của Bạc Việt Minh ẩn chứa trào phúng lọt vào tai mọi người trong nhà họ Bạc, có người mừng thầm có người tức giận.
Xúc động? Lưu tình?
Nói trắng ra thì gã chỉ là một kẻ ngu xuẩn không thể kiểm soát được nửa thân dưới của mình mà thôi.
Bùi Ý nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Bạc lão gia tử và Bạc Lập Huy, muốn khen ngợi Bạc Việt Minh, nhưng ngại tình huống với gia đình hiện tại nên nhịn ít nhiều có chút vất vả.
Cậu liếc nhìn món ăn còn nóng hổi trên bàn, giả ngu kéo Bạc Việt Minh đi qua: "Ăn ngon! Em muốn ăn!"
Nói xong, Bùi Ý liền thoải mái dễ chịu mà ngồi xuống, hoàn toàn không để ý tới Bạc lão gia tử vẫn đang đứng gần đó.
Gia chủ Bạc lão gia tử nhìn thấy Bùi Ý không có phép tắc, một bụng tức giận đến không có chỗ bộc phát: "Việt Minh, mang nó đến đây làm cái gì? Không biết lễ nghĩa!"
Lời nói qua tai trái ra tai phải, Bùi Ý khinh thường thầm nghĩ——
Lễ nghĩa cũng phải tùy từng người, trong cái gia đình này, lễ nghĩa thì có ích lợi gì? Nếu ở đồn cảnh sát, cảnh sát cũng mặc kệ người gia giáo lễ nghĩa.
Hơn nữa, cậu đến đây để xem kịch, đứng nhiều mệt a?
Được sự "giúp đỡ" của chú Khải, vẻ mặt Bạc Việt Minh bình tĩnh ngồi bên cạnh Bùi Ý: "Ông nội, xin lỗi, gần đây Bùi Ý luôn dính chặt lấy cháu, ông bảo cháu tới, em ấy cũng muốn đi theo."
Bạc Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ngoc-cung-vai-ac-mu-ket-hon/3542854/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.