Bùi Ý và Bạc Việt Minh trở về nhà, chú Khải lập tức chào đón bọn họ: "Nhị thiếu gia, tiểu tiên sinh, sao hai cậu về sớm vậy?"
Theo lý mà nói, bữa tiệc giao lưu sẽ mất ba hoặc bốn giờ mới kết thúc. Bạc Việt Minh đơn giản giải thích: "Gặp chút chuyện, tôi không muốn lãng phí thời gian ở một nơi như vậy, nên đã đưa Bùi Ý về sớm."
"Tiểu tiên sinh, cậu ăn no chưa?"
Chú Khải sợ bọn họ còn đói nên xin chỉ thị: "Nhị thiếu gia, tôi có thể vào bếp lấy thêm đồ ăn được không?"
Bạc Việt Minh khẽ gật đầu.
Chính hắn thật ra cũng không quan trọng, hắn chỉ sợ Bùi Ý chốc nữa sẽ cảm thấy đói. Bùi Ý rầu rĩ lên tiếng, tâm trạng không tốt.
Cậu vẫn còn nhớ những hành động hèn hạ coi thường mạng sống của Trần Thuận và Phan Thành Công.
Trên đường trở về, cậu càng cảm thông hơn với nỗi bất hạnh của gia đình Kiều Đông.
Bùi Ý nhìn chung quanh một vòng rồi nói:
"Kiều Đông?"
"Tiểu tiên sinh, cậu ấy vẫn còn ở trong phòng."
Chú Khải liếc nhìn cánh cửa đóng kín, nhỏ giọng nói với Bạc Việt Minh: "Tôi không biết hôm nay lại xảy ra chuyện gì, cả người đều buồn bực không vui, bữa tối cũng không ăn nhiều."
Chú Khải là trưởng bối luôn đặc biệt quan tâm đến trẻ nhỏ.
Trong ba tháng qua, cuối cùng ông cũng nuôi được Bùi Ý hồng hào khỏe mạnh, giờ đây ông tự nhiên muốn cho Kiều Đông không nơi nương tựa ăn nhiều một chút.
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ngoc-cung-vai-ac-mu-ket-hon/3542845/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.