Đôi mắt thiếu niên âm trầm, một mặt bực bội, trên mặt có một mảng đỏ hết sức rõ ràng, hiển nhiên là vừa bị đánh, khó trách tâm tình không tốt.
Kỷ Tu Trạch ngược lại là không có việc gì, còn hướng về phía Nguyễn Tinh Loan cười hắc hắc hai tiếng, hỏi cô: "Tiểu tiên nữ, cậu thế nào còn ở lại đây, không trở về nhà sao?"
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên, nhìn hai người bọn họ một chút.
Hạ Húc khó chịu, xoay người đi, không muốn để cho cô nhìn thấy vết thương.
Gặp cũng đã gặp, Tống Sơ Dương đề nghị: "Lúc này không còn sớm, nếu chuyện tốt đã làm, thì thuận tiện dắt tiểu nha đầu này về nhà luôn?"
Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc đồng bộ trả lời: "Không cần!"
Tống Sơ Dương cùng Kỷ Tu Trạch nghi hoặc nhìn hai người bọn họ.
Kỷ Tu Trạch nghĩ hẳn là tâm tình Húc ca không tốt cho nên mới nói như vậy, vừa rồi chủ nhiệm vừa mới chạy tới, đem hai người giận dữ giáo huấn một trận, Hạ Húc nhịn nửa ngày.
Cậu khuyên nhủ: "Húc ca, để tiểu tiên nữ một mình về nhà cũng quá không an toàn, nếu không..."
Hạ Húc đánh gãy lời nói của cậu, nghiêm mặt nói: "Tớ đưa cô ấy trở về, còn có, đêm nay không đi với cậu cái kia."
Kỷ Tu Trạch: "???"
Tống Sơ Dương: "???"
Kỷ Tu Trạch cà lăm mà nói: "Không phải Húc ca, cùng nhau đưa tiểu tiên nữ về rồi cùng tới nhà tớ không được sao?"
Hạ Húc lạnh lùng nói: "Ít lải nhải."
Hạ Húc đi hai bước, phát hiện người phía sau không đi cùng, anh liền quay đầu chất vấn: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Nguyễn Tinh Loan từ trong tay Tống Sơ Dương tiếp nhận túi sách cùng đồng phục, vội vàng đi theo, để lại Kỷ Tu Trạch cùng Tống Sơ Dương hai người ở phía sau mắt lớn trừng mắt nhỏ. Kỷ Tu Trạch bất đắc dĩ buông tay, cũng không hiểu rốt cuộc tình huống gì thế này.
-
Gió đêm rét buốt, đem lá cây thổi đến vang lên sào sạt.
Nguyễn Tinh Loan chỉ mặc đồng phục, ban ngày mặc thì tốt, đến ban đêm có vẻ hơi ít ỏi, hai tay cô vòng lại ôm lấy chính mình, vẫn còn có chút rét run.
"Hắt xì."
Nhịn không được hắt xì hơi một cái, dùng tay xoa xoa, tiếp tục đi theo anh.
Loading...
Hạ Húc bỗng nhiên dừng lại, Nguyễn Tinh Loan không chú ý, liền va phải một tấm lưng ấm áp.
Cô ngẩng đầu lên, an tĩnh nhìn anh.
Dưới ánh trăng, ánh mắt thiếu nữ trong suốt sạch sẽ, không giống ngày thường lạnh nhạt, ngược lại nhiều thêm một tia áy náy.
Hạ Húc giật giật môi, nghĩ sẽ nói an ủi hai câu, ý vừa đến miệng, lại lạnh lùng nói: "Lấy đồng phục mặc lên."
Nguyễn Tinh Loan: "?"
Hạ Húc không kiên nhẫn: "Nghe không hiểu tiếng người sao, tôi nói cô mặc áo vào."
Đồng phục này là lúc Hạ Húc đang đánh nhau ném cho cô, Nguyễn Tinh Loan không có quen thuộc mặc quần áo người khác, hơn nữa cô còn phải lo lắng tiểu thiếu gia này có bệnh thích sạch sẽ hay không, đến lúc đó lỡ như cô mắc sai lầm anh ta liền không vừa ý.
Xoắn xuýt một hồi, cô chậm chạp không có động tác.
Hạ Húc bất mãn từ trong tay cô đoạt lấy áo, sau đó tay chân vụng về thay cô phủ thêm, một mặt ghét bỏ nhắc nhở: "Trở về giặt sạch trả lại tôi."
Nguyễn Tinh Loan cảm thấy não mình có hơi chút chậm chạp, mỗi lần đối mặt Hạ Húc đều "Cường bạo", cô dù muốn phản bác cũng không thể.
Tỉ như lần trước bôi thuốc, cũng không quản cô có nguyện ý hay không, Hạ Húc liền tự chủ trương động tay vào.
Vòng qua đường phố chính náo nhiệt, Nguyễn Tinh Loan theo Hạ Húc đi đến đường nhỏ vắng vẻ, đột nhiên phá lệ yên tĩnh.
Nguyễn Tinh Loan há to miệng, mở miệng hỏi: "Cậu làm sao lại biết số điện thoại của tôi?"
Thanh âm cô gái rất nhỏ thật ôn nhu, làm người khác kìm lòng không được tâm tình trở nên mềm nhũn.
Hạ Húc thuận chân đá viên sỏi dưới chân, cục đá sàn sạt lăn đi thật xa, anh một mặt thờ ơ nói ra: "Tìm cha tôi là được thôi, vừa rồi chú Lý một mực chờ đợi cô, sốt ruột gọi điện thoại cho tôi."
Nguyễn Tinh Loan nhàn nhạt "A" một tiếng.
Hạ Húc liếm môi hỏi: "Chỉ a? Tôi giúp cô, còn vì cô trúng một quyền, một câu cám ơn cũng đều không có?"
"Cám ơn."
Hạ Húc bị cô một mặt bình tĩnh đánh gục, nhìn bộ dạng như không biết gì, chửi bậy: "Thật sự là qua loa, thật là cô gái không có lương tâm."
Nguyễn Tinh Loan muốn nói lại thôi, muốn giải thích, cuối cùng chỉ thấy Hạ Húc đã nện bước chân dài chạy về phía trước.
Thiếu niên nhẹ nhàng thân ảnh đẹp đẽ lại chói mắt, kèm theo vài tiếng cười nhỏ vụn. Thân hình càng kéo càng dài, Nguyễn Tinh Loan nhìn đến sửng sốt.
Thẳng đến lúc Hạ Húc la lớn: "Đứng đó làm gì? Còn không mau tới."
Lúc này cô mới kịp phản ứng lại, tăng tốc bước chân, đi theo anh.
Vừa lên xe, Tiểu Lý lo lắng vội vàng mà hỏi thăm: "Thiếu gia tiểu thư, hai người các cậu đêm nay sao lại trở về muộn như vậy?"
Hạ Húc không chút suy nghĩ nói: "Làm đề đi."
Tiểu Lý trêu ghẹo: "Thiếu gia, cậu sẽ không phải là vì kiểm tra không đạt tiêu chuẩn, nên bị lưu lại phòng chứ?"
Hạ Húc duỗi chân dài ra, tìm tư thế thoải mái ngồi xuống, thuận miệng đáp: "Nói mò gì đó, lưu lại phòng loại chuyện này làm sao có thể xảy ra ở trên người tôi."
Chú Lý cười đáp: "Thiếu gia cậu quên sao, lúc học lớp mười, cậu từng bị bắt ở lại phòng học chép phạt."
Lúc đó vừa khai giảng, Lê Trinh tiến hành kiểm tra tiếng Anh, khi ấy Hạ Húc biếng nhác, làm bài chỉ đạt năm mươi mấy điểm.
Khi ấy Lê Trinh liền bắt mọi người chuyển ghế đi bên ngoài chép bài, ai cũng không hiểu, coi như gió thoảng mà thôi. Ai nào ngờ rằng đêm đó từ phòng y tế người bệnh Lê Trinh, tự chính mình đem theo nước muối đến lầu sáu, một bên vận chuyển bình chuyền nước một bên nhìn chằm chằm bọn hắn chép bài thi.
Từ đó "Lê Trinh là kẻ hung hãn" thanh danh truyền ra khắp mọi ngóc ngách, thành ra trong trường học đó cũng là cô giáo duy nhất mà Hạ Húc nể mấy phần mặt mũi.
Đột nhiên hồi tưởng lại tai nạn xấu hổ kia, trên mặt Hạ Húc không nhịn được, ngượng ngùng nói: "Chuyện xưa xửa xừa xưa đến như vậy rồi, sự việc đó cũng đừng đem ra nhắc lại nữa."
Chú Lý bắt gặp bộ dáng này của thiếu gia, nụ cười càng thêm đậm, nói càng thêm hăng say.
"Lần kia tôi cùng tiên sinh còn tưởng rằng thiếu gia cậu xảy ra chuyện gì, tiên sinh còn vội vàng gọi đến cho chủ nhiệm lớp, kết quả chủ nhiệm lớp nói học sinh đã sớm ra về, tiên sinh sau đó lập tức chạy đến trường học, thành ra mới biết được thiếu gia cậu là đang bị phạt."
Mặt mũi Hạ Húc hoàn toàn bị đạp đổ, anh không thể làm gì khác hơn là quay kiếng xe xuống, đem mặt hướng ra ngoài, làm bộ chính mình cái gì đều không nghe được.
Nguyễn Tinh Loan cong lên khóe miệng, vì sợ người ngượng ngùng mà nổi giận với mình, cô đành ẩn nhẫn không cười ra tiếng.
Về đến nhà, Hạ Húc theo thường lệ đem giày cởi ra, cả người tựa như gối ôm hướng trên ghế salon nằm dài, mệt mỏi mở miệng nói: "Dì Mai, đêm nay ăn cái gì, cháu sắp chết đói rồi."
Dì Mai cười nói: "Đêm nay nấu món cậu thích nhất là mì ống nha, mau tới nếm thử mùi vị."
Hạ Húc nghe vậy lập tức bật dậy đứng lên, chạy đến bên cạnh bàn ăn, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
Dì Mai nhìn thấy dấu vết trên mặt cậu, hỏi: "Thiếu gia, cậu đây là làm sao vậy?"
"Không cẩn thận đập trên bàn, không có việc gì."
Dì Mai lo lắng nói: "Khó mà làm được điều đó, đợi tí nữa dì nấu hai cái trứng gà thoa thoa cho cậu."
Mai di nhìn thấy Tinh Loan chậm chạp không lại đây, hô: "Tiểu thư, cô mau tới lại đây ăn chút, đợi tí nữa nguội mất."
Nguyễn Tinh Loan đáp: " Vâng, cháu tới đây."
Vừa ngồi xuống, Hạ Húc liền lẩm bẩm một câu: "Thật là lề mề mà."
Thấy cô ăn từ tốn, Hạ Húc lại chọc: "Khó trách trông cô gầy như vậy, ăn như vậy, hôm nào gió tới cũng có thể đem cô thổi đi."
Nguyễn Tinh Loan: "..." Khi ăn cũng không chặn nổi miệng người này.
Dì Mai ở một bên nghe được, nhắc nhở: "Thiếu gia, đối với con gái không thể nói như vậy được, phải nhẹ nhàng dỗ dành."
Hạ Húc khinh thường: " Dỗ dành cô ta? Cháu mới không thèm làm."
Dì Mai cười anh: "Thiếu gia cậu nha, giọng điệu thì khắc nghiệt, nhưng tâm địa so với ai khác đều mềm lòng hơn. Cậu còn nhớ rõ..."
Hạ Húc đánh mùi được cảm giác dì Mai là muốn bắt đầu đào quá khứ của anh lại, vội vàng đánh gãy: "Mai di, mặt cháu đau, dì nhanh đi luộc trứng gà."
"Rồi, dì xong nơi này lập tức đi ngay."
Nguyễn Tinh Loan liếc mắt liền có thể nhìn thấu mưu kế của người nào đó, khóe miệng nhấp thành một đường khẽ cong lên, Hạ Húc dùng ánh mắt cảnh cáo cô: "Cô dám cười thử xem?"
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Tinh Loan để đũa xuống, đối trong phòng bếp nói: "Dì Mai, cháu ăn xong rồi, cháu về phòng trước."
"Tốt tiểu thư, có việc gì thì gọi dì nhé."
"Dạ."
Khi Nguyễn Tinh Loan đã bước đến lầu hai, liền nhớ tới áo Hạ Húc cô quên mang theo, vậy nên cô liền quay xuống lầu cầm lấy áo, lúc ngước mắt lên vừa vặn đối mặt cùng Hạ Húc.
Tên kia rõ ràng là đang nhìn cô, nhưng lại ngạo kiều quay đầu đi.
Nguyễn Tinh Loan không thèm để ý đến anh, trực tiếp đi lên lầu.
Trở lại trong phòng, Nguyễn Tinh Loan từ trong túi xách cầm ra sấp bài tập, hôm nay thầy giáo toán học cho về nhà thật nhiều bài tập.
Độ khó không lớn, chính là số lượng có hơi nhiều.
Cô mở ra màn hình điện thoại di động nhìn lướt qua, ước tính một lần, một vài giờ hẳn là có thể làm xong. Google ngay trang || TRÙMtr uyện. C O M ||
Hạ quyết tâm đêm nay viết xong, Nguyễn Tinh Loan liền đtập trung tinh thần nhập vào trong học tập, mọi thứu xung quanh đều không thể ảnh hưởng cô, hết sức chuyên chú làm bài.
Trong lúc đó truyền đến âm thanh Hạ Húc trở về phòng, Nguyễn Tinh Loan quay đầu nhìn thoáng qua, cách lớp cánh cửa, cái gì cũng không thể nhìn thấy.
Thẳng đến lúc trời vừa rạng sáng, cô mới đem bài thi viết xong.
So với thời gian ước tính chậm hơn một chút, tại bài thi thứ nhất cuối cùng có một đề bài lớn khó khăn, gian phòng đối diện đột nhiên truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào, hẳn là Mai di đang giúp anh thoa mặt, hại cô phân tâm một hồi.
Đem bài thi thu hồi xong xuôi, cô mở ra điện thoại di động, nhìn thấy dãy số lạ được ghi chép lại, Nguyễn Tinh Loan do dự một hồi, sau đó mới đem cái số lạ kia lưu vào danh bạ, ngón tay lướt đến phần ghi chú, cô suy tư một hồi, sau đó đánh xuống mấy chữ ——
Tiểu thiếu gia ngạo kiều.
Lúc sau cô đặt điện thoại di động xuống, ánh mắt Nguyễn Tinh Loan di chuyển qua chiếc áo khoác kia. Mấy giây xoắn xuýt qua đi, cô vẫn là ôm áo tiến vào phòng tắm...
-
Sáng ngày thứ hai, lúc sắp xuống xe, Hạ Húc đột nhiên mở miệng nói ——
"Chú Lý, về sau ban đêm vẫn là dừng ở trước cổng trường học đi, buổi sáng liền đậu ở chỗ này."
Chú Lý không hiểu nhìn anh một cái.
Hạ Húc giải thích: "Quá xa, ban đêm đi tới không an toàn."
Chú Lý nói: "Thì ra là vì nguyên do này, đã biết thiếu gia."
Từ trên xe bước xuống, hai người vẫn như trước đường ai nấy đi, ai cũng không quen biết ai.
Nguyễn Tinh Loan so với Hạ Húc tới sớm một chút trở lại phòng học, Kỷ Tu Trạch quay đầu, một mặt bát quái mà nhìn cô.
Nguyễn Tinh Loan hỏi: "Có việc gì sao?"
Kỷ Tu Trạch nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là không kìm nén được nội tâm lòng hiếu kỳ, nhếch miệng hỏi: "Tiểu tiên nữ, tối hôm qua Húc ca không đối với cậu làm cái gì đi?"
Nguyễn Tinh Loan: "?"
Kỷ Tu Trạch giải thích: "Tớ biết Húc ca lâu như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua cảnh cậu ta đưa cô gái nào về nhà cả, còn không cho chúng ta đi theo bên cạnh cậu ta. Cậu mau nói xem, hai người bọn cậu, tối hôm qua, có hay không..."
Kỷ Tu Trạch nhíu mày, cho một cái "Hiểu chứ" ánh mắt.
Nguyễn Tinh Loan cảm thấy trí tưởng tượng của cậu quá tràn đầy, đang muốn giải thích cái gì cũng không có, liền nghe thấy phía sau lưng truyền đến một thanh âm lớn tiếng——
"Mau thu hồi tư tưởng đen tối của cậu đi, hẳn bên trong toàn là nhựa plastic rác rưởi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]