Nguyễn Tinh Loan nhìn Hạ Húc với vẻ mặt khó hiểu, Hạ Húc gục đầu xuống bàn, ngủ.
Cô nghĩ hẳn là tính tình thiếu gia của Hạ Húc lại phác tác, cho nên cô cũng lười phản ứng lại.
Hạ Húc gục mặt vào bàn, trong lòng âm thầm khó chịu, tiểu cô nương ở nhà anh, Tống Sơ Dương dựa vào cái gì mà bắt cô gọi hắn bằng anh.
Mơ tưởng!
Anh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Nếu như muốn gọi, cũng hẳn là gọi anh mới phải. Hạ Húc nghĩ như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, cho nên anh thoải mái đánh một giấc ngủ say sưa.
Vừa lúc giữa trưa, tại cửa phòng học của ban tám các nữ sinh chen chúc nhau từ bên ngoài nhìn lén vào trong, đặc biệt còn có người ngang nhiên đứng trước cửa ra vào của lớp thẳng thừng mà nhìn, có vụng trộm có nhìn chăm chăm, hành động càng thêm trắng trợn.
Lúc vừa tan học, một nữ sinh ngượng ngùng đi đến trước bục giảng cửa ra vào, trên tay cầm một chiếc bánh gatô đưa tới trước mặt Tống Sơ Dương, xấu hổ hỏi ——
"Cái kia, cậu đói không? Đây là bánh gatô tớ mua cho cậu."
Tống Sơ Dương cười đưa tay nhận lấy, nữ sinh kia liền vui vẻ rời đi. Trên mặt Tống Sơ Dương không có chút biểu hiện nào thừa thải, có điều trên mặt bàn của hắn lúc này đã chất thành cả núi đồ ăn vặt.
Kỷ Tu Trạch không khách khí tự tiện lấy ra vài bịch khoai tây chiên từ trong đám đồ ăn mà hắn nhận được, đem chia cho Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết hỏi cậu: "Không cho Hạ Húc sao?"
Kỷ Tu Trạch xẹt một tiếng xé mở túi ăn vặt, nhếch miệng trả lời: "Húc ca cậu ấy không ăn đồ do người khác tặng."
"Cậu ấy cũng thật khó tính."
Âm thanh nhai khoai tây chiên cót ca cót két, Hạ Húc lại ngại tiếng ồn, cho nên anh lập tức đi ra ngoài hít thở không khí.
Hạ Tuyết vừa ăn vừa cảm thán: "Bạn học Tống Sơ Dương thật được hoan nghênh nha, cùng với lúc Hạ Húc mới chuyển tới thật không sai khác mấy."
Kỷ Tu Trạch thuận miệng đáp: " Tên kia kia lớn lên không tệ, thành tích lại tốt, tính cách cũng làm người khác ưa thích, cho nên tất cả nơi mà cậu ta đến mọi người đều hoan nghênh. Không giống như Húc ca, tính cách lạnh như băng, người khác tiếp xúc qua một lần đặc biệt không dám lại gần lần hai."
Đúng lúc Hạ Húc vừa vặn trở về, đứng ngay ở sau lưng cậu, thấp giọng nói: "Cậu vừa mới nói cái gì?"
Kỷ Tu Trạch chỉ vừa chén nửa bịch khoai tây chiên, đột ngột bị dọa sợ nửa bịch còn lại đều đánh rơi trên mặt đất, cậu tranh thủ thời gian cười nói: "Tớ nói Húc ca cậu dáng dấp đẹp trai, tính cách cũng thật tốt, ai tiếp xúc qua cũng thích."
Hạ Tuyết đang đứng bên cạnh, nghe Kỷ Tu Trạch nói như vậy lập tức phốc cười ra tiếng.
Nguyễn Tinh Loan ngược lại không cười, duy chỉ có khóe miệng là hơi cong lên, làm Hạ Húc nhìn vào cảm thấy cực kì khó chịu.
Vừa vào tiết, Kỷ Tu Trạch để giữu gìn mạng sống này cậu lập tức quay đầu lại, thân hình ngồi thẳng tắp, như thể phía sau có tên bắn lén đang ngó chừng cậu vậy...
-
Một tuần trôi qua chậm chạp, thật vất vả mới đến thứ bảy, Hạ Tuyết đặc biệt rất hưng phấn. Học ở nhất trung chỉ có một ngày nghỉ ngơi duy nhất là chủ nhật, đến lớp mười hai thời gian càng thêm khắc nghiệt, ngày nghỉ cuối tuần cũng chỉ được có nửa ngày.
Cho nên đối với học sinh nhất trung mà nói, ngày chủ nhật này thật sự rất quý giá.
"Tinh Loan, ngày mai cậu có ý định làm cái gì, tớ nghe nói có cửa hàng kia mới mở, cậu có muốn cùng đi với tớ hay không?"
Một tuần này số bài kiểm tra dày đặt, nhiều đến nổi Hạ Tuyết cảm thấy cả người đều căng thẳng, cho nên cô muốn đi thả lỏng một chút. Mặc dù biết rằng so với ban nhất, bọn họ vẫn còn rất thoải mái ít ra thì vẫn còn được nghỉ ngơi một ngày, tuy nhiên với áp lực học tập như vậy bọn cô cũng rất mệt mỏi.
Nguyễn Tinh Loan lắc đầu, thấp giọng từ chối nói: "Ngày mai tớ có việc, ngày mai bạn của tớ xuất viện, tớ đi đón cậu ấy."
Hạ Tuyết tiếc nuối nhìn cô một cái: "Không sao, vậy lần sau chúng ta cùng đi."
Lúc tan học, trên đường về nhà, Hạ Húc hiếm khi chủ động mở miệng nói chuyện với cô.
Hạ Húc hỏi: "Ngày mai cô muốn đi ra ngoài?"
Nguyễn Tinh Loan gật gật đầu: "Ừm."
"Vậy lúc nào thì cô trở về?"
Nguyễn Tinh Loan suy tư một chút, Hao Tử xuất viện ước chừng cũng phải đến xế chiều, sau đó cô sẽ cùng bọn họ ở lại cùng nhau ăn bữa cơm tán gẫu, xem ra thời gian trở về hẳn sẽ không quá sớm.
Cô nhẹ nói: "Chạng vạng tối sẽ trở về."
Hạ Húc nhàn nhạt "A" một tiếng: "Biết rồi."
Về đến nhà, Hạ Húc đi thẳng đến tủ lạnh, cầm một bình nước quả dứa, hỏi cô: "Cô muốn uống không?"
Nguyễn Tinh Loan lắc đầu, cô bước lên lầu trở về gian phòng của mình.
Tới giờ dùng bữa, Nguyễn Tinh Loan xuống dưới ăn một chút cơm, sau đó lại trở về phòng, khách sáo đến mức cô hoàn toàn không giống như xem đây là gia đình. Hạ Húc nằm trên ghế sa lon nhởn nhơ xem tivi, nhìn qua bóng lưng cô vội vã, thuận tiện biểu hiện vẻ mặt thế giới học bá thật là khó hiểu.
Sáng chủ nhật, từ sớm Nguyễn Tinh Loan đã đi ra ngoài.
Lúc Hạ Húc thức dậy, nhìn thấy trên bàn còn một phần bữa sáng, anh hỏi: "Cô người đâu?"
Dì Mai nói: "Sáng sớm tiểu thư liền đã ra ngoài, nói là về nhà có việc, sau đó đến bệnh viện thăm hỏi bạn bè."
Nguyễn Tinh Loan là một cô gái rất ngoan ngoãn, không đợi dì Mai mở miệng hỏi, cô đã chủ động đem toàn bộ hành trình ngày mai của mình nói hết một lượt cho dì Mai nghe.
Hạ Húc nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó liền tiếp tục nằm trên ghế salon, nhìn TV một hồi, chơi điện thoại di động một hồi lâu, bọn người Kỷ Tu Trạch cùng Tống Sơ Dương mới chậm chạp tới.
Anh chửi bậy: "Muộn như vậy, các ngươi còn đến đây làm cái gì?"
Kỷ Tu Trạch mở ra điện thoại di động của mình, chỉ vào màn hình cho anh nhìn ——
"Húc ca, cậu xem kỹ một chút, hiện tại mới mười giờ, này còn tính muộn sao? Cậu bình thường không phải lần nào cũng ngủ đến mười một mười hai giờ."
Kỷ Tu Trạch sờ lấy máy chơi game đời mới nhất, cả mắt như sáng rực cả lên.
"Húc ca, cậu mua máy chơi game này nhưng chưa từng chơi qua sao? Không chơi thì thật lãng phí nha."
Hạ Húc đưa cho bọn họ mỗi người một bình đồ uống: "Phải tập trung học tập, cậu cho rằng ai cũng đều giống như cậu hả."
"Tớ thì có làm sao, trước giờ tớ đều học tập như vậy mà. Nhưng mà Húc ca, cậu gần đây làm sao vậy, bảo cậu tới nhà của tớ chơi game cậu cũng không đến, tớ nói muốn tới nhà cậu chơi đùa cậu lại không chịu, cậu hẳn sẽ không phải là bởi vì trong nhà giấu đồ cấm gì nên không cho bọn tớ đến đó chứ?"
Tống Sơ Dương nham hiểm đáp lời: "Có khả năng!"
"Đồ cấm gì đó ngược lại là không có, hiện tại người đáng đánh nơi đây ngược lại là có hai người."
Kỷ Tu Trạch "xì" một tiếng, hết sức chuyên chú bắt đầu nghiên cứu trò chơi.
Máy Hạ Húc mua chính là máy chơi game nhiều người chơi, ba người hăng say vui vẻ chơi cả một buổi sáng, Kỷ Tu Trạch nằm trên sàn nhà cảm thán ——
"Dạng thời gian này CMN thật quá thoải mái, nếu như có nhiều thời gian như thế này thì thật tốt."
Hạ Húc đẩy anh một phen: "Cậu cũng chỉ có chút tiền đồ này."
Cậu cũng không để ý, hai cánh tay gối lên trên ót, thuận thế liền nằm xuống, nói chuyện tào lao: "Sơ Dương, cậu đến cùng là vì nguyên nhân gì mà chuyển trường nha? Chẳng lẽ là vì học một người quá cô đơn, nhớ tớ cùng Húc ca cho nên?"
Tống Sơ Dương đẩy thuyền nói ra: "Đúng nha, là vì nhớ cậu và Hạ Húc đó."
Kỷ Tu Trạch "Phi" một tiếng: "Cậu dẹp đi đi, nghe liền biết là lời giả dối không đáng tin cậy."
Tống Sơ Dương không nhịn được câu môi.
Chơi game mệt rồi, Kỷ Tu Trạch lôi kéo hai người xuống lầu xem tivi, ở trên ghế salon phát hiện ra một tờ giấy nhỏ.
Cậu nhàm chán nhặt lên quan sát, tờ giấy nhỏ xíu vậy mà là giấy vay nợ một khoản tiền khá lớn. Ngay từ đầu cậu còn tưởng là ai mượn tiền chú Hạ, nhìn đến mặt sau tới phần tên người nhận, Kỷ Tu Trạch nói ra có chút không lưu loát.
"Cái gì, là tiểu tiên nữ."
Tống Sơ Dương hỏi cậu: "Tiểu tiên nữ ở đâu ra, cậu nói nhăng cuội gì đấy. Tu Trạch, cậu có phải để ý đến tiểu nha đầu hay không, tớ cho cậu biết, cậu đừng đánh chủ ý lên người cậu ấy, tớ không cho phép cậu khi dễ người ta, tớ thế nhưng xem Tinh Loan là em gái đấy."
Hạ Húc một ánh mắt quét qua: "Em gái cái gì, cậu đây là muốn đơn phương sao."
Tống Sơ Dương một mặt tự tin: "Đây còn không phải là chuyện sớm hay muộn, nhận anh trai ưu tú như tớ đây, hẳn không phải rất đáng tự hào sao."
Hạ Húc lấy gối đầu đánh qua.
Kỷ Tu Trạch giải thích nói: "Không phải, nơi này có một tờ giấy vay nợ, người mượn tiền là tiểu tiên nữ."
Tống Sơ Dương hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Hạ Húc cũng tới nhìn.
Thấy được dòng tên trên tờ giấy, ba người đều ngây ngẩn cả người.
Đúng lúc dì Mai làm đồ ăn, đem lên cho bọn họ.
Hạ Húc hỏi dì: "Dì Mai, tờ giấy này là gì?"
Dì Mai dỡ xuống tạp dề, bước tới nhìn kỹ, giải thích nói: "Cái này sao, đây là do tiểu thư viết. Lúc trước tiểu thư tới nhà muốn gặp tiên sinh, nói là bạn tiểu thư xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên tiểu thư đến muốn mượn hai mươi vạn. Tiên sinh nói mượn hai mươi vạn có thể, tuy nhiên ông có đưa ra điều kiện, chính là tiểu thư phải đến đây sống, đợi đến khi tốt nghiệp đại học mới có thể rời đi. Tiểu thư hẳn là bởi vì thấy ngượng ngùng, cho nên mới viết cái này, thế nào lại ở trong tay các cậu?"
Kỷ Tu Trạch trả lời: "Dì Mai, cháu vừa mới ở trên ghế salon nhặt được."
Dì Mai nhìn ghế sô pha một chút, mở miệng nói: "Khả năng là tiểu thư làm rơi đồ ở nơi này, không có việc gì, các cậu đặt lại lên bàn là được, chút nữa dì sẽ nói với tiểu thư nói một tiếng."
Kỷ Tu Trạch ngoan ngoãn đặt xuống.
Tống Sơ Dương giật mình nhìn chằm chằm Hạ Húc, hỏi anh: "Đây là có chuyện gì?"
Lúc này trong lòng Hạ Húc có chút lo lắng, anh vốn dĩ cho rằng Nguyễn Tinh Loan là vì lật lọng mới tới nhà này, không nghĩ tới bên trong lại có lý do này.
Kỷ Tu Trạch cũng hỏi tới: "Húc ca, cậu cùng tiểu tiên nữ sống cùng nhau sao?"
Hạ Húc bực bội nắm tóc, thuận miệng giải thích một chút ——
"Trong nhà tiểu tiên nữ, người thân đều đã qua đời, ba tớ lo lắng cô ấy không có người chăm sóc, cho nên muốn đem cô ấy về chăm nom."
Kỷ Tu Trạch, Tống Sơ Dương hai người cùng nhau sửng sốt.
"Cha tớ, trước kia ông ấy khi còn bé may mắn được ông ngoại bà ngoại Tinh Loan chiếu cố, về sau bà ngoại cô ấy ngã bệnh, khẩn cầu cha tớ nhận nuôi cậu ấy, cha tớ cũng một mực nghe theo trăn trối của họ, cho nên liền... Sự tình phía sau chính là những điều mà các cậu vừa mới nghe được."
Sự tình xảy ra có chút đột ngột, ba người này còn chưa kịp tiêu hóa xong, Nguyễn Tinh Loan đột nhiên đeo cặp sách từ bên ngoài chạy trở về, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy bọn người Hạ Húc còn có Kỷ Tu Trạch, cô đột nhiên dừng bước, đứng ngây ngẩn tại cửa ra vào, không dám bước vào.
Dì Mai thấy cô trở về, lo lắng nói: "Tiểu thư, cháu tại sao lại trở về? Vừa vặn dì vừa mới làm xong đồ ăn, cháu mau qua đây cùng nhau ăn một chút."
Nguyễn Tinh Loan khoát khoát tay: "Không cần đâu dì Mia, cháu trở về lấy đồ rồi sẽ đi ngay."
Kỷ Tu Trạch liếm môi một cái, có chút lúng túng hô: "Tiểu tiên nữ."
Tống Sơ Dương vẫn là lần đầu tiên, gọi cô là tiểu nha đầu.
Hạ Húc ngốc lăng ở nơi đó, nửa ngày mới ấp úng mở miệng nói: "Cô trở về?"
Nguyễn Tinh Loan cảm thấy ba người này hôm nay đều rất kỳ quái, khó trách hôm qua Hạ Húc hỏi cô có ra ngoài hay không, thì ra là do Kỷ Tu Trạch bọn họ muốn ghé chơi.
Cô cũng không muốn bị bọn họ phát hiện, nhưng bất ngờ bị nhìn thấy cô cũng không có cách nào.
Cô ngẩng đầu lên, trả lời một câu: "Ừ, tôi trở về lấy chút đồ này nọ."
Sau đó chạy vội lên lầu.
Lúc ra ngoài quá gấp, cô quên đem thẻ ngân hàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng mang tới cho chú thím, bên trong có một chút tiền, là học bổng của cô, tạm thời số tiền ít ỏi này có thể giúp cho gia đình Hao Tử xoay sở được vài ngày.
Từ trong ngăn kéo lấy ra, cô nhét vào trong túi xách, Nguyễn Tinh Loan từ trên lầu đi xuống, đi tới trước mặt ba người bọn họ.
Ba người kia còn đứng ngốc lăng ở nơi đó, cũng không biết là bị cái gì đả kích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]