Lúc mấy người Hạ Húc đi vào trong, Lê Tử San vẫn còn đứng sững tại chỗ.
Đồng bọn của cô ta đi lên, nhìn thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, hỏi: “Cậu làm sao thế?"
Cả người Lê Tử San giống như đã mất đi trọng tâm, đổ sập vào ngực cô ta, nhỏ giọng nức nở.
Lúc đầu cô ta cũng không muốn làm ra loại chuyện như vậy, thế nhưng lúc ấy không biết lại làm sao, vừa nghĩ đến camera đã hỏng, thì sẽ không có người nào biết, cho nên liền...
Đám bạn cô ta cảm thấy cô ta khóc đến có chút quái lạ, hỏi cái gì cũng không chịu nói, sau khi an ủi vài câu, cũng dần dần không kiên nhẫn nữa.
"Ổn rồi, sắp vào lớp, mau vào thôi."
Hạ Húc trầm mặt, Kỷ Tu Trạch thăm dò sắc mặt hỏi anh: "Húc ca, cậu đừng xúc động, cô ta không chịu thừa nhận, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác."
Hạ Húc nhẹ nâng lên ánh mắt, vừa vặn quét đến trên người Lê Tử San, Lê Tử San chột dạ quay đầu, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Hạ Húc, bước chân luống cuống trở về chỗ ngồi của chính mình.
Trâu Oánh Oánh bị cô ta va vào một phát, ở phía sau bất mãn thì thầm một câu: "Cậu làm gì vậy, hôm nay cứ như người mất hồn."
Hạ Húc nhẹ nhàng lấy lại tinh thần, Kỷ Tu Trạch không khỏi rùng mình một cái.
Ánh mắt của Húc ca vừa mới kia có chút dọa người nha, đừng nói Lê Tử San, cậu nhìn thấy cũng có chút sợ hãi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ngoan/2171810/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.