Chương trước
Chương sau
Trước giờ, Hạ Húc chưa từng như vậy, anh tuy mặt lạnh, lại dễ nóng giận, nhưng rất ít khi thể hiện rõ ra bên ngoài, toàn chỉ là biểu cảm hờ hững...

Kỷ Tình lập tức đứng ra nói: "Đây là đồ của Húc ca ca gắp được, không thể cho cô."

Kỷ Tu Trạch một lời khó nói hết, đột nhiên cậu cảm thấy mình so với cái nữ nhân không lý lẽ kia còn hiểu chuyện hơn nhiều.

Sắc mặt Phan Duyệt lập tức trở nên khó coi, cũng không quản người đối diện có đưa cho cô ta hay không, cô ta vẫn ngang ngược nói: "Em không quản, hoặc là bây giờ anh đi gắp cho em một con, không thì phải lấy cái của cô ta cho em."

Tống Tự tự khắc chế giọng nói: "Duyệt Duyệt, đừng làm rộn."

Sắc mặt hắn hơi có chút thất vọng, không giống khi trước đầy khí thế hăng hái.

"Em náo? Em chỗ nào làm loạn? Em chỉ muốn com hellokitty kia không phải sao, anh cảm thấy em không đúng chỗ nào hả? Tống Tự, anh đừng quên, nếu là không có em, anh có thể tìm được một nơi làm việc tốt như vậy sao?"

Phan Duyệt được đà lấn tới, tính tình tiểu thư vừa trỗi dậy, căn bản không để ý tới lòng tự tôn của Tống Tự.

Tống Tự đứng ở nơi đó, an tĩnh không lên tiếng, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Nguyễn Tinh Loan nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Tống Tự, cô cúi đầu nhìn hello kity trong ngực.

Sau lại quay đầu nhìn về phía Hạ Húc, Hạ Húc đang hung hăng mà nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy cảnh cáo, ánh mắt kia đem cô dọa đến trong tay siết chặt gấu bông.

"Tống Tự!" Phan Duyệt bất mãn kêu một tiếng.

Tống Tự vẻ mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, anh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tinh Loan, mở miệng nói: "Tinh Loan, em có thể hay không..."

"Không thể!"

Lời còn chưa nói hết liền bị Hạ Húc đánh gãy, "Búp bê là do tôi gắp, cũng là quà tôi tặng, cô ta nếu muốn có, thì tự mình đi gắp, chuyện vô lý kia đừng hòng."

Hạ Húc nói như đinh đóng cột, Tống Tự cũng tự biết ngượng ngùng.

Nguyễn Tinh Loan mở to miệng, Hạ Húc tức giận nhìn cô.

Nguyễn Tinh Loan nói: "Nơi này còn có chút tiền trò chơi, các anh chơi đi..."

Phan Duyệt một phen hất đổ tiền trò chơi trong tay cô, tức giận nói: "Ai muốn tiền của cô, cô cho rằng chính tôi không có tiền mua sao?"

Phan Duyệt làm quá mức, Tống Tự rốt cục không nhịn nổi cô ta nữa: "Phan Duyệt, cô đến cùng có để tôi vào lòng hay không."

Phan Duyệt cười lạnh nói: "A, nghe anh, anh dựa vào cái gì bắt tôi phải nghe theo."

Nói xong, cô ta xoay người rời đi, chặn lại một chiếc xe taxi, rồi biến mất.

Tống Tự dừng lại tại chỗ, hắn mệt mỏi lau mặt, bình tĩnh lại, nói: "Tinh Loan, em giúp anh nói với cô chú Chu vài lời, ngày mai anh sẽ đến thăm họ."

Nói xong, Tống Tự đuổi theo.

Loading...

Kỷ Tình ngồi xổm người xuống, đem tiền trò chơi từng cái từng cái nhặt lên, đặt lại vào tay Nguyễn Tinh Loan an ủi nói: "Chị ơi không có việc gì đâu, chị đừng để trong lòng."

Lời nói của cô bé vừa mềm mại lại ấm áp, đáy lòng của Nguyễn Tinh Loan một lớp băng lặng yên không một tiếng động tan rã dần.

Một lát sau, Nguyễn Tinh Loan mới nói: "Tớ còn muốn đến nhà bạn bè bên kia một chuyến, các cậu về trước đi."

Hạ Húc không chút suy nghĩ liền nói: "Tôi cùng đi với cô."

Nguyễn Tinh Loan ngốc lăng nhìn xem anh, hai người bốn mắt giao nhau.

Kỷ Tu Trạch một bên ngượng ngùng nói: "Thật ngại quá, tiểu tiên nữ, tớ không đi cùng cậu được, tớ phải mang tiểu gia hỏa này trở về."

Nguyễn Tinh Loan gật đầu.

Kỷ Tu Trạch mang Kỷ Tình rời đi, đi được mấy bước, Kỷ Tình lại quay đầu, cất cao giọng nói: "Chị gái, lần sau chúng ta cùng nhau chơi nhé."

"Được."

"Nhất định nha, nói dối lỗ mũi sẽ dài ra."

Kỷ Tu Trạch đem người đứng vững: "Tốt rồi tốt rồi, chị gái sẽ không gạt em, em cẩn thận giúp anh coi nào."

Kỷ Tình hướng Kỷ Tu Trạch làm một cái mặt quỷ.

Cửa ra vào chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Tớ tự đi được rồi, cậu gọi chú Lý tới đón trở về đi." Nguyễn Tinh Loan xoay người lại, đối diện người phía sau nói.

"Không cần, nói đi chung với cô thì sẽ cùng đi, dù sao trở về cũng không có việc gì làm. Hay là, cô ghét bỏ tôi? Không muốn mang tôi đi gặp bạn bè?"

"Không phải." Nguyễn Tinh Loan lắc đầu.

Hao Tử bọn họ nào có ghét bỏ anh, điều cô lo lắng chính là vị tiểu thiếu gia này tới nhà người lạ, có thể sẽ không quen.

Nguyễn Tinh Loan có chút đau đầu, lại nhìn thấy Hạ Húc vẻ mặt kiên định như vậy, cho nên cũng không nói gì thêm.

Thỏa hiệp nói: "Đi thôi."

-

Ngồi một chuyến xe buýt, xe dừng lại tại trạm, Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc hai người lần lượt từ trên xe bước xuống.

Lúc xuống xe Nguyễn Tinh Loan không biết thế nào chân đột nhiên mềm nhũn ra, Hạ Húc vội vàng đỡ lấy cô.

"Chân còn đi được không?" Hạ Húc lo lắng hỏi.

"Không phải, chỉ là không cẩn thận..."

Hạ Húc thuận tay xoa chân cô lại dịu dàng xoa đầu cô, dặn dò: "Vậy lần sau cẩn thận một chút."

Nguyễn Tinh Loan kinh ngạc nhìn anh.

"Thế nào? Trên mặt tôi có dính gì sao?"

"Không."

"Vậy cô nhìn tôi như vậy làm gì, là bởi vì tôi quá đẹp trai?"

"..."

Động tác vừa nãy có chút thân mật mà thôi, cô cảm thấy có chút không quen.

Hạ Húc hướng trong ngõ nhỏ đi đến, Nguyễn Tinh Loan gọi anh lại.

"Chờ một chút, mua chút này nọ rồi hẳn đi vào."

Mỗi lần Nguyễn Tinh Loan đi đến nhà cô chú Chu, đều mua một chút đồ vật. Tuy là chú Chu cùng cô Chu luôn nói không cần tốn kém, nhưng kỳ thật mỗi lần nhìn thấy cô mua quà, trong lòng luôn luôn vui vẻ.

Cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, những việc này đều xuất phát từ lòng quan tâm của cô đối với họ, cho nên nhìn thấy bọn họ vui vẻ cô đều nguyện ý làm.

Nguyễn Tinh Loan đi đến bên cạnh một tiệm trái cây, ánh mắt trong suốt đảo quanh, đôi tay cẩn thận lựa chọn dùng tay gõ gõ kiểm tra, cuối cùng chọn một trái dưa hấu một trái dưa Hami, cô còn mua thêm một nải chuối tiêu.

Cuối cùng đi quầy hàng trả tiền, Hạ Húc liền ngăn lại cô.

" Để tôi, cô qua bên cạnh chờ lấy."

Chủ cửa hàng nghe lời này, sau liền trêu ghẹo nói: "Tiểu tử thật không tồi nha, nhỏ như vậy đã biết che chở bạn gái của mình."

Nguyễn Tinh Loan không giỏi cùng người giải thích, cho nên cô đành im lặng, chỉ là khuôn mặt nhỏ đỏ lên một mảnh.

Hạ Húc nhìn thấy vẻ mặt này của cô, thật là dễ thương, anh nhanh chóng liền bị cô hấp dẫn.

Hai người cứ như vậy, ngược lại càng giống với lời ông chủ nói, người bán coi như là hai đứa nhỏ yêu sớm này hẳn là đang thẹn thùng.

Mua xong này nọ, Hạ Húc đem hai tay cầm lấy túi to túi nhỏ, ung dung đi lên phía trước. Sau khi đi được mấy bước quay đầu nhìn thoáng lại người phía sau, anh quay trở lại đem đồ trên tay cô đoạt lấy cầm đến trên tay.

Nguyễn Tinh Loan muốn nói không cần, nhưng Hạ Húc đã đi chỉ để một bóng lưng cho cô.

Đi mấy phút sau, đến ngã ba, Hạ Húc ngừng lại, hỏi cô: "Đi bên nào?"

Nguyễn Tinh Loan chỉ chỉ bên phải.

Đi không bao xa, Nguyễn Tinh Loan gọi anh đến một cửa hàng bánh bao phía trước dừng lại.

Cửa hàng bánh bao là thím Chu mở, buổi sáng trong ngõ nhỏ phần lớn mọi người đều sẽ tới nơi này mua đồ ăn, nhưng là hiện tại đã hơi trễ, vì vậy không có người nào.

Hạ Húc hiểu chuyện đứng ở một bên, đợi cô tại nơi này.

Nguyễn Tinh Loan từ phía sau đi tới, tại cửa ra vào kêu một tiếng: "Cô chú Chu ơi."

Không có người trả lời, ngược lại từ bên trong Hao Tử chạy ra mở cửa, cười hô: “Cha mẹ tới vừa ra ngoài mua thức ăn."

Ngay sau đó, ánh mắt Hao Tử liền rơi vào trên người bên cạnh Nguyễn Tinh Loan, do dự mà hỏi thăm: "Đây là?"

"Hạ Húc."

Hao Tử sửng sốt, kinh ngạc đến nỗi nói không ra lời.

Nha Thiêm từ bên trong vừa lúc cũng đến, vừa đi vừa lớn tiếng hỏi: "Là anh Tự cùng Tinh Loan tới rồi sao?"

Nha Thiêm vừa ra tới, nhìn thấy Hạ Húc, cũng ngẩn ra một lần, giật mình nói: "Đây không phải là Hạ gia tiểu thiếu gia sao?"

Trước kia hắn từng nhìn thấy hình Hạ Húc trong máy nữ sinh chụp lén.

Hạ Húc hào phóng tự giới thiệu: "Chào các cậu, tôi là Hạ Húc."

Hao Tử ngây dại, vẫn là Nha Thiêm nhanh nhẹn nói: "Chào cậu chào cậu, tớ là Nha Thiêm, còn đây là Hao Tử, các cậu mau vào đi."

Hạ Húc đem tên của họ lặp lại một lần, Nha Thiêm cùng Hao Tử lần đầu nghe thấy người khác gọi mình như vậy, hơi hơi cảm thấy ngượng nghịu, mặt cả hai đểu đỏ rần cả lên.

Sau khi vào nhà, tia sáng u ám gần như sắp nuốt chửng người. Hao Tử lập tức đem rèm kéo ra, sau lại chạy đi rót hai chén nước sôi, ngượng ngùng nói: "Thật ngại quá, trong nhà có một chút loạn."

Trên mặt đất khắp nơi bày biện bột mì lồng hấp, đây đều là công cụ cô Chu.

Hạ Húc lạnh nhạt nói: "Không có việc gì."

Tuy anh vẫn là có chút không quen, nhưng Hạ Húc luôn là người cực giỏi che giấu cảm xúc, nếu không có vẻ quá không lễ phép lắm.

Bầu không khí có chút xấu hổ, Nha Thiêm đánh trống lãng.

"Tinh Loan, Tự ca đâu, không cùng cậu đến sao?"

"Ừ, Tự ca có chút việc, bảo ngày mai sẽ tới."

"Thật là." Nha Thiêm không biết nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên hưng phấn hỏi thăm: "Tớ nghe nói Tự ca làm quen một người bạn gái, thế nào, cô gái đó được không? Cùng Tự ca xứng không?"

Trong đầu Tinh Loan thoáng hiện ra thân ảnh Phan Duyệt, đẹp mắt thì đẹp mắt, chính là...

Cô mấp máy môi, ánh mắt tránh né một lần, cuối cùng trả lời: "Rất xinh."

Hao Tử trêu ghẹo nói: "Dù sao đẹp hơn nữa cũng sẽ không bằng Tinh Loan của chúng ta phải không."

Nha Thiêm không phục nói: "Miệng cậu thật biết nói chuyện, bất quá tớ cũng cảm thấy Tinh Loan là đẹp nhất."

Lại nói chuyện một hồi, cô chú Chu vẫn chưa trở về, Nha Thiêm đề nghị: "Chúng ta chơi game đi? Dù sao cũng không có chuyện gì làm."

Hao Tử đang lo không biết làm thế nào để đối mặt tiểu thiếu gia này, cậu lâu lâu nhìn sang anh, Hao Tử luôn có cảm giác áp lực như bị núi đè.

Nha Thiêm cũng ngẩng đầu, hắn vội vàng đồng ý.

Game mà bọn họ chơi chính là trò chơi hot nhất hiện nay, có thể một mình cũng có thể đoàn đội PK.

Hao Tử cấp tốc xây một đội ngũ, Nha Thiêm hỏi: "Tiểu thiếu..." Nói đến một nửa, Nha Thiêm lập tức đổi giọng: "Húc ca, cậu chơi qua chưa?"

Hạ Húc nhìn lướt qua trò chơi, cũng lấy ra điện thoại di động của mình, gật gật đầu.

Anh không chỉ từng chơi qua, hơn nữa đẳng cấp không thấp.

Kỷ Tu Trạch thường xuyên la hét bảo anh kéo cậu vượt cấp, nhưng Hạ Húc ngẫu nhiên có tâm tình tốt, mới dẫn cậu ra ngoài đi đánh boss.

Hạ Húc mở cửa sổ trò chơi, Nha Thiêm liếc nhìn thoáng qua, cả kinh nói: "Tớ dựa vào, Húc ca thật lợi hợi."

Hao Tử hỏi: "Thế nào?"

Nha Thiêm: "Húc ca là vương giả."

Hao Tử không tin, cúi đầu nhìn qua, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hạ Húc, mấy người trong lúc đó dường như khoảng cách đã rút ngắn lại.

Nguyễn Tinh Loan vốn dĩ còn lo lắng Hạ Húc ở chung với bọn họ sẽ không thoải mái, không nghĩ tới anh nhanh như vậy đã quen thuộc với đám Hao Tử.

Hao Tử nói: "Tinh Loan, qua đây cùng chơi?"

"Ừ ân."

Bốn người sau khi chuẩn bị xong xuôi, Hao Tử đột nhiên nói: "Tự ca không biết bận gì không hay chúng ta cũng gọi anh ấy chơi đi?"

Nha Thiêm đồng ý, Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc không mở miệng, Hao Tử đem người thêm vào đồng đội.

Năm người một đội, Hao Tử mở ra loa trò chơi.

"Tự ca, anh vào nhanh thế, Tinh Loan không phải nói anh có việc bận sao?"

Tống Tự vẫn như trước một ôn nhu nói: "Hiện tại anh không bận."

Khi Phan Duyệt chạy về khách sạn, hắn phải dỗ một hồi lâu mới đem người hết giận hờn, hiện tại đang trong phòng tắm rửa.

Tống Tự không biết làm gì, cho nên nhàm chán mở trò chơi đánh này nọ.

Hao Tử nói: "Vậy tớ đây bắt đầu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.