Chương trước
Chương sau
Trước hôn lễ một ngày, mọi người tập luyện đơn giản một lần quá trình cử hành hôn lễ, toàn bộ quá trình Hạ Húc đều tích cực cả người lại vô cùng kích động, trông dáng vẻ của anh khiến Kỷ Tu Trạch thẳng tay trêu ghẹo ——

"Húc ca, cậu cũng có ngày khẩn trương như vậyha ha ha ha ha ha ha "

Tống Sơ Dương ở một bên hùa nhau cười đùa Hạ Húc.

Hạ Húc tức giận trừng hai người bọn họ một chút.

Luyện tập qua về sau, Hạ Húc đỡ Tinh Loan nghỉ ngơi một lúc. Mọi người cùng nhau đến Hạ gia ăn cơm tối, dì Mai cùng chú Lý đều đến, mọi người cùng nhau quay quần dùng bữa, bữa cơm thật ấm áp vui vẻ.

Không biết hàn huyên tới việc gì, dì Mai nhất thời hốc mắt đỏ lên ẩn hiện hơi nước, cảm xúc nói: "Lúc tiểu thư vừa đến nhà, cả người đều yên tĩnh lại nhu thuận, dì không biết vì cái gì, nhưng nhìn bộ dạng cháu lúc ấy khiến cho dì rất đau lòng. Nhớ lúc đầu thiếu gia còn không nguyện ý cùng tiểu thư ngồi chung xe đến trường, không nghĩ tới đảo mắt hai người các cháu yêu nhau rồi bây giờ liền muốn kết hôn, thời gian trôi qua thật nhanh."

Kỷ Tu Trạch xem kịch vui nói: "Húc ca, cũng may là tiểu tiên nữ tính tính tốt đó, nếu là một cô gái khác, với cái bộ dạng khó ở của cậu lúc đó, liền lập tức quay gót bỏ chạy rồi ha ha ha ha ha..."

Hạ Húc ngượng ngùng cúi đầu, lúng túng giải thích.

Ngày đầu tiên tiểu cô nương đến nhà, biểu hiện của anh thật sự không đúng đăn lắm, bây giờ nhớ lại, không còn điều gì khác ngoại trừ vô cùng hối hận đi.

Nguyễn Tinh Loan mỉm cười, ánh mắt óng ánh, Hạ Húc biết cô xưa nay chưa từng để ý, nhưng là mỗi lần nghĩ đến những thứ này, trong lòng anh luôn có một ít tự trách.

Hạ Nhân hiếm khi cũng xúc động, đối Hạ Húc nói: "Con nếu về sau còn dám khi dễ Tinh Loan, cha tuyệt đối không tha cho con."

Hạ Húc ủy khuất nhìn Nguyễn Tinh Loan: "Anh cam đoan có cho tiền anh cũng không dám nữa."

Mọi người nghe vậy đều bật cười ha hả.

Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Tinh Loan muốn quay về khách sạn.

Hôn lễ được cử hành tại hậu viện của Hạ gia, khung cảnh bố trí mười phần tinh xảo, trên sân bày tầm mười bàn tiệc rượu, người được mời đều là bạn bè thân thuộc của bọn họ.

Bất quá ban đều Nguyễn Tinh Loan phải ở lại khách sạn một đêm, Tần Miên cùng Hạ Tuyết làm phù dâu liền đến ở cùng cô, ngày mai Hạ Húc lại đến tiếp tân nương.

Nguyễn Tinh Loan lúc gần đi, Hạ Húc còn khư khư lôi kéo không muốn buông tay.

Kỷ Tu Trạch chửi bậy: "Húc ca, cậu đừng có dính Tinh Loan như vậy, có dính thì dính tớ này?"

Hạ Húc mắng một câu: "Mau mau cút."

Kỷ Tu Trạch hắc hắc cười không ngừng.

Chú Lý đưa ba cô gái đến khách sạn, Hạ Húc phía sau vẫn chăm chú đăm đăm dõi mắt theo, cuối cùng là Hạ Nhân đến chụp anh vào nhà.

"Còn không đi vào?"

Hạ Húc lúc này mới thu tầm mắt lại, ngoan ngoãn trở về phòng.

Nguyễn Tinh Loan bọn họ đến khách sạn, trên giường phủ lên áo cưới màu trắng lộng lẫy. Tần Miên cùng Hạ Tuyết nhìn thấy váy cưới cả người có chút kích động, đùn đẩy Tinh Loan đến thử lại thử một lần.

Phía trước đã thử qua một lần, nhưng là lúc ấy các cô đều không nhìn thấy.

Nguyễn Tinh Loan đành nhận lệnh lại thử một chút, Hạ Tuyết nhìn xem ánh mắt lập tức sáng rực, che miệng sợ hãi than nói: "Tinh Loan, cậu thật sự đẹp quá đi mất."

Tần Miên nhô ra ngón tay nhỏ tại áo cưới phía trên sờ sờ lên, cũng cười nói: "Tinh Loan, thật đẹp nha."

Thiết kế vai váy cưới lộ ra xương quai xanh trắng nõn, đem dáng người thướt tha nổi bật phải phát huy vô cùng tinh tế, đẹp đến mê hoặc lòng người, Nguyễn Tinh Loan phảng phất như một tiểu tiên nữ giáng trần.

Đẹp đến mức kinh tâm động phách, khiến người không thể chuyển dời ánh mắt.

Nguyễn Tinh Loan kéo lên khóe miệng cười cười, thỏa mãn tâm nguyện hai người bọn họ về sau, cô lại đem áo cưới cởi xuống treo lên, một lần nữa thay một bộ đồ ngủ bằng lụa.

Ba người nằm trên một chiếc giường lớn, Tần Miên đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Tuyết, cậu cùng Tu Trạch ca thế nào?"

Đột nhiên hỏi đến Kỷ Tu Trạch, Hạ Tuyết ngây ra một lúc, sau đó giả ngu nói ra: "Chúng tớ là bạn tốt mà thôi."

"Phải không?" Tần Miên không tin hỏi.

Chính Hạ Tuyết cũng là giấu không được, cô ngẩng đầu một cái, thấy được Tinh Loan phảng phất ra sức tò mò muốn biết, cô liền càng thêm nhịn không nổi.

Thẳng thắn nói: "Hắn hiện tại đang theo đuổi tớ, nhưng là tớ vẫn còn rất phân vân, không biết chính mình có cảm giác như thế nào với cậu ấy."

Tần Miên an ủi cô: "Không có việc gì, cậu nếu chưa hiểu rõ được cảm xúc của chính mình, thì cứ để cậu ta theo đuổi tiếp đi, ai bảo cậu ta lúc trước để cậu chịu nhiều ủy khuất như vậy, cho nên bây giờ cậu cứ để hắn nếm thử cảm giác như cậu lúc trước đi, hừ hừ."

Nguyễn Tinh Loan xoa xoa đầu Hạ Tuyết, im lặng an ủi.

Hạ Tuyết cảm kích nhìn cô.

Ba người hàn huyên một lúc sau, cân nhắc đến ngày mai còn phải thức dậy thật sớm, Tần Miên liền bảo Tinh Loan tranh thủ thời gian đi ngủ, lúc này bọn họ mới im lặng không nói chuyện phiếm nữa.

Sáng ngày thứ hai chưa đến sáu giờ, liền có thợ trang điểm chạy tới.

Nguyễn Tinh Loan rón rén đứng lên, không có đánh thức hai người bọn họ, cố ý đi căn phòng cách vách trang điểm.

Hạ Tuyết cùng Tần Miên lúc hai người tỉnh lại, nhìn thoáng qua thấy gian phòng rỗng tuếch, lập tức người đều dọa đến hoảng hốt, cũng may nhân viên công tác đến nói cho hai người bọn họ biết, Tinh Loan đang trang điểm ở phòng bên cạnh.

Lúc các cô chạy đến, đau lòng hỏi: "Tại sao cậu không gọi chúng tớ dậy với?

Nguyễn Tinh Loan ngay tại bàn trang điểm, cô cười mỉm: "Cũng không có việc gì, các cậu nhanh đi rửa mặt rồi ăn chút điểm tâm đi."

"Ừm, vậy cậu ăn chưa?"

Thợ trang điểm cướp lời đáp: "Cô ấy chưa ăn, hiện tại còn bận rộn trang điểm sửa soạn, thời gian gấp rút cho nên chưa kịp ăn gì."

"Chúng tớ đi đến đại sảnh khách sạn tìm một chút đồ ăn cho cậu nhé, nếu cả ngày không ăn, cậu chịu không nổi đâu."

Nguyễn Tinh Loan đáp: "Ừ, được."

Hạ Tuyết lôi kéo Tần Miên hấp tấp đi xuống dưới.

Ba người đều ăn xong bữa sáng, Hạ Tuyết cùng Tần Miên cũng phải bắt đầu trang điểm, các cô mặc vào váy phù dâu đứng trước gương ngắm nghía.

Lần thứ nhất làm phù dâu, hai người đều cảm thấy mới lạ lại vui vẻ. Đợi đến lúc Nguyễn Tinh Loan thay xong quần áo, ba người đứng chung một chỗ, nhân viên công tác nhìn thấy không nhịn được mở miệng khen bọn họ.

Nhân viên công tác dặn dò: "Các em đợi tí nữa liền nghĩ trăm phương ngàn kế giữ chân chú rể lại, tuyệt đối không cho chú rể dễ dàng tiến vào."

Hạ Tuyết hưng phấn nói: "Được ngay, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Trong phòng hàn huyên một hồi sau, nghe thấy phía dưới có tiếng ô tô vang vọng, Hạ Tuyết chạy đi cửa sổ nhìn thoáng qua.

Quay đầu nói ra: "Bọn họ tới, Tần Miên nhanh đi đến cửa chận lại."

"Được."

Tần Miên nhận mệnh lệnh, khí thế hừng hực đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Nhưng là đem người chặn lại chỉ được một lúc, Tần Miên cũng không biết phải làm gì tiếp bây giờ, nhân viên công tác ở một bên hảo tâm nhắc nhở.

Kết quả không được được bao lâu, Hạ Húc liền công thành tiến thẳng đi lên.

Tần Miên còn muốn tiếp tục giãy giụa, Hạ Húc liếc ánh mất nhìn Tống Sơ Dương hàm ý một cái, Tống Sơ Dương lập tức ôm lấy Tần Miên bắt đến một bên, ôm cô lên nhẹ nhàng giống như xách gà con.

Tần Miên ủy khuất giãy dụa: "Anh nhanh lên thả em ra, em còn muốn đi ngăn cản Hạ Húc đón dâu."

Tống Sơ Dương câu môi cười cười: "Ngoan, chúng ta không ngăn cản." Tống Sơ Dương trong lòng nghĩ nghĩ hiện tại chính mình giúp đỡ Húc ca, về sau lúc mình kết hôn, cũng có thể nhẹ nhõm một điểm.

Thành công vượt qua Tần Miên, tận lực bồi tiếp Hạ Tuyết, Hạ Tuyết ở bên trong giữ cửa khóa, không cho mở.

Hạ Húc ở bên ngoài dụ dỗ: "Nếu còn không mở cửa liền bỏ lỡ giờ lành."

Hạ Tuyết cách lấy cánh cửa nói ra: "Vậy không được, cậu trước tiên hát một bài tình ca cho Tinh Loan đi, tớ sẽ suy nghĩ thêm có mở cửa hay không."

Hạ Húc suy tư một hồi, sau đó hát một bài «Take Me To Your Heart », lần đầu tiên anh hát cho cô nghe là tại lớp Anh ngữ.

Mấy năm sau, âm giọng của thiếu niên dần dần trầm ổn, so với lần hát đầu tiên giọng điệu nhiều hơn mấy phần thâm tình, người chung quanh đều bị tiếng ca này hấp dẫn đến.

Hạ Tuyết vừa rồi còn muốn bày trò làm khó Hạ Húc, kết quả sau khi nghe Hạ Húc hát, liền mềm lòng.

Nhưng cô vẫn ráng chống đỡ, kết quả vừa thoáng thất thần, cánh cửa liền bị vặn ra, Hạ Húc liền từ bên ngoài chạy vào.

Nhìn thấy Tinh Loan yên tĩnh ngồi ở trên giường, anh ngốc lăng đứng tại cửa ra vào, nhất thời không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào.

Hôm nay Hạ Húc chính mình cũng mặc một bộ âu phục, trước ngực buộc lên một cái nơ con bướm, thoạt nhìn soái khí mà trầm ổn, cả người toát lên mười phần thành thục.

Nhưng giữa lông mày, vẫn nư trước nhàn nhạt mang theo hơi thở của thiếu niên là dáng vẻ ngạo kiều.

Hạ Húc đứng trước mặt Nguyễn Tinh Loan, có chút khẩn trương và bứt rứt.

Anh còn chưa mở miệng, Nguyễn Tinh Loan đã đứng lên, cô đưa tay đặt ở lòng bàn tay của anh, Hạ Húc vội vàng nắm lấy tay cô.

Kỷ Tu Trạch tại bên cạnh khuyên nhủ: "Tốt rồi tốt rồi, đừng làm khó dễ Húc ca, bỏ qua hắn lần này đi."

Hạ Tuyết cùng Tần Miên ngoan ngoãn đứng qua một bên, nhìn hai người bọn họ thật xứng đôi, các cô kỳ thật cũng không đành lòng ngăn cản.

Theo trong khách sạn xuống tới, Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc ngồi vào trong xe chú Lý, lòng bàn tay Hạ Húc ứa ra mồ hôi lạnh.

"Không có việc gì, buông lỏng nào." Nguyễn Tinh Loan trấn an anh.

Hạ Húc đối diện tầm mắt của cô, bất an nói: "Nếu là về sau anh chỗ nào làm không được tốt, em nhất định phải nói cho anh biết, anh nhất định sẽ sửa."

Nguyễn Tinh Loan sờ lên gương mặt của anh, ôn nhu cười nói: "Anh đã làm rất tốt rồi."

"Thật sao?" Tiểu thiếu gia kiêu ngạo luôn luôn tự tin, đây là lần đầu tiên anh ngẩn ngơ lúng túng đến vậy.

Bởi vì khi sâu sắc thích một người, mới có thể sợ hãi, sợ rằng nếu như làm không tốt sẽ làm tổn thương.

Nguyễn Tinh Loan kiên định nhẹ gật đầu, Hạ Húc lúc này mới cảm thấy an tâm không ít.

"Anh sẽ cố gắng."

"Ừm."

Xe đến Hạ gia, Hạ Nhân cùng dì Mai bọn họ đều chờ ở cửa, người mới vừa xuống xe, bọn họ liền lập tức nghênh đón đi qua.

Hạ Húc nắm tay cô từng bước một đi về phía trước, đi đến lễ đài hôn lễ, sắc đỏ ngập trời, bước trên thảm đỏ tiến vào, hết thảy đều tràn ngập cảm xúc lãng mạn cùng ấm áp.

Mọi người nhìn chăm chú bọn họ tiến vào, anh nắm tay cô theo thảm đỏ đi đến trước sân khấu, người chủ trì cất lên lời tuyên thệ.

Anh "Anh nguyện ý" ba chữ kiên định nói ra, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Người chủ trì nói: "Kế tiếp cho mời chú rể hôn cô dâu của mình."

Hạ Húc dịch chuyển về phía trước hai bước, bàn tay ấm áp đỡ lấy vòng eo nữ hài, dường như hình bóng Tinh Loan xinh đẹp tràn đầy trong ánh mắt anh.

Ngay trước mặt mọi người, Hạ Húc ôn nhu hôn lên cánh môi cô.

Nguyễn Tinh Loan chớp chớp mắt, Hạ Húc vẫn chưa thỏa mãn ngừng lại động tác này. Hạ Nhân đi lên nói mấy câu, mọi người bắt đầu cất cao tiếng chúc mừng.

Hạ Húc bị người ngăn lại liên tiếp rót rượu, Nguyễn Tinh Loan liền an tĩnh đi theo bên cạnh anh, bất quá bất luận đi đến nơi nào, anh vẫn một mực nắm lấy tay cô, một lát đều không có buông lỏng.

Đến bàn mà Kỷ Tu Trạch ngồi, Kỷ Tu Trạch cùng Tống Sơ Dương lập tức đem người ngăn lại, giống như là không chuốc sau anh là sẽ không thả người đi.

Nếu là bình thường, Hạ Húc khẳng định sẽ sớm đạp bọn họ, nhưng là hôm nay anh rất cao hứng, không quản ai kính rượu anh, anh đều uống cạn không sót một ly nào.

Hạ Húc cảm thấy mỗi một ly rượu, đều là lời chúc phúc cho bọn họ, anh nguyện ý, nguyện ý vì phần chúc phúc này một mực uống hết.

Kỷ Tu Trạch nhìn thấy anh uống đến hăng hái như vậy, cũng không huyên náo quá mức.

Hạ Húc ai cũng không để cho chạm, anh xoay người lại ôm thật chặt lấy Nguyễn Tinh Loan, đem đầu chôn vào chiếc cổ của cô.

"Húc ca, để tớ dìu cậu trở về phòng đi."

Hạ Húc trực tiếp hất ra cậu: "Không muốn ngươi đỡ."

Nguyễn Tinh Loan nhìn thấy anh uống nhiều như vậy, sợ anh khó chịu, quan tâm mở miệng nói: "Chúng ta trở về có được hay không?"

Hạ Húc thì thầm nói: "Được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.