Chương trước
Chương sau
Edit: Dứa nhỏ
Beta: Hanna
Hừ! Tôi đây ra ngoài chơi mà còn phải làm cho cậu vui vẻ! Lục An An chửi thầm.
Bụng đột nhiên réo lên, Lục An An đỏ mặt lập tức nhịn xuống, sau đó lại nghe thấy nó kêu một tiếng nữa.
"Cậu cảm thấy nhịn xuống thì nó liền không kêu nữa phải không?" Thẩm Kha Từ một lời khó nói hết.
"Tôi đâu có cảm thấy như vậy! Được rồi đi ăn cơm thôi." Lục An An đẩy anh đi.
Hai người đi một vòng quanh khu ẩm thực, Lục An An muốn ăn tất cả mọi thứ, nhưng cô cảm thấy Thẩm Kha Từ nhất định không thích ăn chung bát với người khác, vì vậy liền chọn ăn lẩu.
Hai người mỗi người một nồi lẩu nhỏ, sạch sẽ, hợp vệ sinh.
Lục An An ăn một cách rất thỏa mãn, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy Thẩm Kha Từ có chút trầm mặc.
Thời gian ăn lẩu khá lâu, mới một chút mà đã tám giờ tối rồi.
"...Hay là mình đi về thôi?" Lục An An hỏi.
Thẩm Kha Từ dừng lại, nhìn cô: "Cậu muốn trở về sao?"
"Ừm... cũng không phải rất muốn" Lục An An nói "Cậu có biết ở đây còn có cái gì thú vị nữa không?"
Thẩm Kha Từ dừng lại một chút, sau đó nhướng mày đi về phía trước "Đi theo tôi."
"Ồ." Lục An An từng bước từng bước bám sát anh.
Hai người mặc đồng phục cao trung nổi bật trong đám đông, một đứa trẻ đang ăn kem nhìn vào họ hô to: "Mẹ, hai người họ trốn tiết! Là học sinh hư! Sẽ bị giáo viên phê bình!"
Mẹ đứa trẻ ấn tay nhóc xuống, khinh bỉ nhìn bọn họ: "Bảo bối con nhất định không được học theo bọn họ a, học sinh trốn học là học sinh hư, giáo viên ghét nhất những học sinh như vậy."
Lục An An nghe được, đột nhiên xoay người đi tới trước mặt đứa nhỏ cúi xuống: "Nói ai là học sinh hư vậy? Anh trai đó là học sinh giỏi nhất trường bọn chị, cho dù không lên lớp cũng có thể giành được hạng nhất trong kì thi, dù nhóc có đến lớp thường xuyên cũng không chắc có thể lấy được hạng nhất đâu nha."
Đứa trẻ nghe xong liền "oa" một tiếng, khóc nấc lên: "Mẹ, chị ấy nói con không thể lấy được hạng nhất oa oaa..."
"Cô bé này nói gì vậy! A?" Mẹ đứa trẻ kích động "Khoe khoang cái gì chứ? Học sinh cao trung trốn học cũng không nhìn lại phẩm hạnh của bản thân? Không chăm chỉ học hành lại còn yêu sớm? Thật phí công nuôi dưỡng của ba mẹ cô cậu!"
Vừa nghe người phụ nữ này bôi nhọ bọn họ, Lục An An khí huyết cuồn cuộn, mày đẹp nhăn lại: "Cái gì mà yêu sớm? Cô đừng có mà ngậm máu phun người!"
"Nói trúng tim đen rồi chứ gì? Thẹn quá hóa giận à?" Mẹ đứa trẻ cười ha ha "Ngày mai, tôi liền đi đến trường báo cáo cô cậu, cho cô cậu đẹp mặt!"
Ở đây gây ra ồn ào không nhỏ, quần chúng xung quanh dần tụ lại xem, chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.
Lục An An chưa từng cãi nhau với ai bao giờ, cô tức giận đến đỏ bừng, lời đến miệng nghẹn lại không thể nói ra, chỉ cảm thấy lửa giận trong người quay cuồng, cô siết chặt thành nắm đấm.
Ngay khi cô sắp tức đến nổ tung, giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Kha Từ từ trên đỉnh đầu cô rơi xuống: "Cô thử xem?"
Giọng nói của anh lạnh như băng trong núi tuyết, trong trẻo, bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa một sự áp bách vô hình khiến người ta không rét mà run.
Người phụ nữ có vẻ bị dọa sợ, khí thế lập tức suy yếu một nửa, lắp bắp nói: "Thế, thế nào? Tôi nói sai à? Rõ ràng đây chính là..."
Thẩm Kha Từ khẽ khịt mũi, lấy điện thoại di động ra phát đoạn ghi âm, trong đó có nội dung người phụ nữ trung niên vừa nói.
"Cô biết hai chữ phỉ báng viết như thế nào không?" Thẩm Kha Từ nói.
"Phỉ báng người khác là tội phải đi tù đó thím à!" Có người trong đám quần chúng nhiệt tình nói thêm.
"Tôi..." Mẹ của đứa trẻ không nói lên lời.
Không biết vô tình hay cố ý, đứa trẻ con của bà lại nói: "Mẹ, con biết phỉ báng viết thế nào, lần trước giáo viên có dạy, con rất ngoan đúng không ạ?"
"Ha ha ha ha ha ha" Quần chúng vây xem cười to.
Người phụ nữ mất mặt, lôi kéo cánh tay con trai: "Im miệng! Đi về nhà!"
Sau khi những người xung quanh tản ra, Lục An An mới dần nguôi giận.
"Nếu không thể cãi nhau thì đừng cậy mạnh" Thẩm Kha Từ nói.
"Tôi chỉ là tức giận, tôi không muốn bọn họ nói cậu như vậy" Lục An An bĩu môi.
Thẩm Kha Từ nhìn cô chằm chằm, con ngươi đen láy lóe lên một tia xúc động khó giải thích: "Không muốn bọn họ nói gì tôi? Gọi tôi là học sinh hư?"
"Ừ" Lục An An ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Kha Từ đột nhiên tự giễu cong lên khóe môi, Lục An An thấy anh hình như đang nghiến răng.
Ánh mắt Thẩm Kha Từ quét dọc một đường từ lông mày xuống cằm cô.
"Thật đáng tiếc, cậu nhầm rồi" Anh nói "Tôi chính là người như vậy."
Bóng đêm mãnh liệt bao phủ, thành phố rực rỡ ánh đèn.
Con đường tĩnh lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Lục An An và Thẩm Kha Từ.
"Thẩm Kha Từ, cậu đưa tôi đi đâu vậy?" Lục An An lo lắng nói, sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Thẩm Kha Từ vẫn luôn trầm mặc không nói, áp suất thấp đến đáng sợ.
Đằng xa có tiếng chó sủa hung dữ, Lục An An run lập cập theo sát Thẩm Kha Từ.
Người đằng trước đột ngột dừng lại, Lục An An theo quán tính đâm thẳng vào lưng anh.
Cô xoa mũi, xác định không có chất lỏng ấm nóng nào chảy ra mới buông tay.
Một tòa nhà bỏ hoang hiện ra trước mắt.
Tòa nhà đã bị phá dỡ một nửa, bức tường bị bong tróc, lộ ra những lớp gạch bên trong, nhiều thứ bỏ hoang vứt la liệt trên mặt đất, khó tìm thấy chỗ để đặt chân.
"Cậu, cậu, cậu không phải là muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?!" Lục An An lắp bắp kinh hãi, "Tôi, tôi, tôi... đâu có trêu chọc cậu!"
"..." Thẩm Kha Từ cười chế nhạo "Cậu đang nghĩ cái gì vậy?"
Cậu đang nghĩ? Lời này nghe cứ có cảm giác kỳ quái?
Lục An An hỏi: "Vậy thì tại sao cậu lại đưa tôi tới đây chứ?"
Thẩm Kha Từ nâng cằm: "Đi lên xem một chút."
"A?" Lục An An nhìn về phía lầu hai tối đen như mực, cô điên cuồng lắc đầu, "Không không không không cần đâu.". Đam Mỹ Cổ Đại
- ---------------
#17092022
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.