7
"Yêu, tôi yêu anh ghê gớm."
Tôi nói dối không chớp mắt.
Dừng lại hai giây, tôi lại nói thêm:
“Tôi nói dối anh đấy.”
Hy vọng của Hứa Hạc Nhất vừa nảy mầm đã tan tành.
Nhìn thấy bộ dạng của anh ấy, tôi không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Hứa Hạc Nhất, tại sao anh luôn bị tôi lừa vậy chứ?"
"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ tin hết thảy những gì em nói, Tuyết Sinh à, chỉ cần em tha thứ cho anh thôi."
Một sự tha thứ khác nữa sao.
Tôi dập tàn thuốc tiến lại gần anh ấy.
“Khi được cảnh sát giải cứu, tôi chỉ nặng hơn ba mươi kí, người gầy trông như hai nhãn cầu gắn với khung xương.”
Tôi thì thầm vào tai Hứa Hạc Nhất:
"Lúc đó đang là mùa đông, trên núi gần như bị tuyết dày bao phủ, tôi mặc bộ quần áo mỏng mùa hè, vết thương lộ ra ngoài. Hứa Hạc Nhất, anh có biết ngày đó tôi xấu xí như thế nào không?”
Tôi nhìn lên tấm áp phích cao bằng ba người ở trước mặt.
Tôi ở trên tấm áp phích với mái tóc đen và đôi môi đỏ, nhìn rất quyến rũ. Là một vẻ đẹp rất tự nhiên.
"Anh không thể tưởng tượng cũng không thể cảm thông, cái gì cũng không hiểu, vậy mà còn mong tôi tha thứ, chẳng phải rất buồn cười sao?"
Hứa Hạc Nhất tái mặt.
Tôi cũng nói với anh ấy rằng mình đã có bạn trai và ở lại đây vì người con trai đó.
Hứa Hạc Nhất không tin điều tôi nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-mao-em-gai/2847336/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.