Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất
Cố Trạch vừa xuống xe đã chú ý tới Khương Niệm đứng một góc sau lùm cây, áo thun trắng sữa phối với quần jean, mái tóc uốn cong như sóng biển xõa tung trên áo choàng, trong tay cầm một điếu thuốc cháy hơn nửa không ngừng thay đổi tư thế.
Một lúc sau Khương Niệm nâng tay đem điếu thuốc đặt giữa môi khẽ rít một hơi.
“Khụ khụ khụ!”
Cô nhíu mày, ánh mắt ghét bỏ nhìn đồ vật trong tay. Hương vị tệ như vậy mà vẫn có người nghiện thứ này?
Đang muốn ném xuống đất lại nghe thấy âm thanh của bác Tề “Thiếu phu nhân!”
Cánh tay khựng trong không trung Khương Niệm cứng đờ quay đầu nhìn về phía sau, ngoài bác Tề ra còn có bóng dáng đĩnh bạt của người đàn ông, tây trang nghiêm túc gọn gàng, đôi chân dài cùng giày da bóng loáng… Còn ai khác ngoài người chồng trên danh nghĩa của cô chứ.
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Niệm 'bịt tai trộm chuông'* đem tay giấu ra sau lưng.
*Bịt tai trộm chuông: Tự mình lừa mình.
Khẽ liếm môi dưới, cô đảo tầm mắt bâng quơ nói: “Hôm nay, tan làm sớm ha.”
“Ừm.”
Một âm duy nhất từ trong miệng Cố Trạch phát ra càng làm Khương Niệm khẩn trương hơn.
Hiện tại, cô thật sự đã lâm vào tình cảnh nữ sinh cấp 3 phản nghịch làm bộ làm tịch trốn đi hút thuốc nhưng lại bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp.
Tay run run, hận không thể đem điếu thuốc còn sót lại nuốt vào bụng.
“Hahaha, thời tiết bên ngoài không tệ, tôi đi dạo xong rồi, về trước đây.” Khương Niệm tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-lam-vo-chong-o-hao-mon/362916/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.