Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất
Mới vừa bò lên tầng hai, tiếng chuông như đòi mạng phát ra từ điện thoại khiến Khương Niệm chấn động.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Cô dừng lại, nhận mệnh bắt máy.
Cố Trạch đứng phía dưới, người đàn ông hoàn toàn khác biệt trong lớp người, anh một thân tây trang cà vạt chỉnh tề, dáng người hấp dẫn, thanh thanh lãnh lãnh nhìn cô.
“Còn muốn chạy sao?”
m thanh lạnh như băng, Khương Niệm nghe đến chân mềm nhũn, nhỏ giọng hỏi: “Còn, chạy thoát được không?”
Hơi thở trong điện thoại phảng phất như thổi bên tai Khương Niệm.
Cố Trạch bị chọc tức đến bật cười.
*
Đêm đã khuya, gió thổi mang theo cái lạnh nhè nhẹ.
Đèn đường tỏa ra lớp ánh sáng bạc dịu dàng, vậy nên không khó để phát hiện những biến thế trên gương mặt Cố Trạch, thế nhưng đáng tiếc gương mặt ấy lại chẳng bày ra biểu cảm gì.
Khương Niệm và Cố Nguyệt đứng song song nhau, đối diện là Cố Trạch đang thong dong.
Hai người một đầu hồng một đầu xanh, trang phục lộn xộn gục đầu xuống giống y như bị giáo viên chủ nhiệm bắt được.
Cố Nguyệt sượng trân nở nụ cười, “Anh, em biết sai rồi. Anh không cần nói em cũng biết mình sai ở đâu, hiện tại nội tâm em vô cùng cắn rứt khó chịu.”
“Ồ? Khó chịu như thế nào?” Cố Trạch không mặn không nhạt rũ mắt nhìn cô bé.
“Em, là đặc biệt khó chịu.” Cố Nguyệt nói xong liền nhập diễn, chẹp miệng giây tiếp theo nước mắt liền rơi lã chã, “Em cô phụ sự mong chờ của anh, em làm anh thất vọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-lam-vo-chong-o-hao-mon/1838264/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.