Anh mới định mở miệng, Thạch Du lập tức tức giận đùng đùng nói: “Anh cần phải hiểu rõ, một khi đã nói ra thì không thể đổi ý đó!”
Nhìn bộ dáng tức giận, Tất Thịnh không nhịn được bật cười, “Những lời này là anh muốn nói cho em, làm sao lại biến thành em nói cho anh chứ?”
Thạch Du ngẩn ra, giọng nói chuyển thành ôn hòa: “Đối với lời này phải là anh nói, tôi làm sao. . . . . .”
Tất Thịnh đưa tay ra khẽ vuốt gương mặt của cô, dịu dàng cười hỏi: “Thạch Du,em đồng ý không?”
“À? Không! Không đúng, chờ một chút, tôi còn chưa hỏi rõ ràng, anh muốn trong một thời gian hay là cả đời?” Thạch Du đột nhiên nhìn anh một cách nghiêm chỉnh.
Tất Thịnh quả là bị cô làm cho sắp nổi điên rồi, “Em hi vọng sẽ như thế nào?”
“Như thế nào tôi đều vui lòng tiếp nhận, chỉ là, tôi hy vọng sẽ là ước định cả đời.” Thạch Du xấu hổ cúi đầu.
Nghe vậy, Tất Thịnh cực kỳ kinh hỷ ( kinh ngạc, vui vẻ),câu trả lời của cô đúng là phù hợp với tâm ý của anh. Anh vô cùng vui vẻ mở miệng chế nhạo cô:
“Anh không nghe rõ lời của em nói, nếu như em không lớn tiếng nói ra, vậy tôi chỉ đề nghị vậy thôi.”
Thạch Du tức giận ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, “Anh dám làm như vậy thử xem!”
“Tốt! Không coi như anh không nói gì. Hazz anh đường đường lài một đại ca Xã Hội Đen, lúc này lại bại trong tay em thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-lam-tinh-nhan-xa-hoi-den/2732890/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.