Tất Thịnh thuần thục chia bài trong tay ra, sau đó rút ngẫu nhiên một cây, “Oa! K Bích, thật là trời cũng giúp tôi, lần này nhất định cô sẽ thua thôi.”
“Thật sao?” Thạch Du lấy một lá bài trong tay anh, ném lên không trung, sau đó dùng ngón trỏ ra và ngón giữa bắt lại, “Quá tuyệt vời! Ông trời quả là mong tôi thắng cuộc, là át bích, anh thua!”
Thạch Du có thể thắng anh nhiều như thế , làm anh không khỏi kinh ngạc, nghẹn họng nhìn trân trân, sau đó nói giọng nói cứng ngắc: “Cô căn bản chính là bậc thây về trò này, còn cố tình nói không!”
“Anh đừng bao giờ nói như vậy, tôi chỉ là từng thử chơi qua mà thôi.” Thạch Du không cho là mình lừa Tất Thịnh, còn nũng nịu hả hê cười một tiếng.
“Cô đúng là giả trư ăn cọp(*)!” Tất Thịnh thua không phục, liên tiếp nhỏ giọng mắng.
“Cũng không thể nói như vậy, thật ra thì anh gặp phải tôi nên nhất định sẽ thất bại!” Thạch Du thẳng ý nói.
“Tại sao?” Tất Thịnh nhất thời ngây ngốc.
(Mất hết cả hình tưởng của mình****)
“Bởi vì nếu như anh cá cược một mình, thì có lẽ sẽ giống như tên của anh ‘ tất thịnh ’, khi đó anh nhất định sẽ thắng, nhưng gặp phải tôi cũng sẽ không nhất định, anh nghĩ xem tên anh thêm tên tôi, kết quả của anh cũng chỉ có một chữ có thể nói, đó chính là —— thảm!” Thạch Du cố gắng phân tích để cho anh hoàn toàn hiểu.
Tất Thịnh không khỏi đầy hoài nghi, khẽ nói;”Tất. . . . . . Thạch. . . . . .” Trong phút chốc anh đã hiểuánh mắt ngạc nhiên, rồi sau đó không khỏi cười gượng hai tiếng, “Hẳn là phải chết?”
“A! Anh thật là thông minh, một chút liền hiểu.” Thạch Du gật đầu một cái, hớn hở cười to.
Tất Thịnh nhìn bộ dáng vui vẻ của cô , không nhịn được vỗ nhẹ lên đầu của cô, “Thật là tinh quái, bất cứ lý do gì cô cũng coe thể nghĩ ra được.”
Anh lập tức xuống giường mặc quần dài và áo sơ mi vào, “Cũng làm cho bọn họ đợi đủ lâu.”
“Như vậy mới có thể ra vẻ anh cường tráng nha!” trong ánh mắt của Thạch Du có một tia nhạo báng.
Tất Thịnh vừa tức giận, vừa buồn cười trừng mắt nhìn cô, “Tôi thật sự là phục cô.” Dứt lời, ngay sau đó anh ra khỏi phòng đi vào phòng khách, để nhận lấy một đấu trường vô hình khác.
Khi anh đang chuẩn bị đi vào phòng khách thì Thạch Du đột nhiên hạ thấp giọng gọi anh lại: “Chờ một chút!”
Cô nhanh chóng chạy tới trước mặt anh, rộng mở áo sơ mi, làm loạn tóc của anh, “Đừng quên, chúng ta mới vừa ân ái, anhphsir giả làm sao cho giống chứ.”
Nghe vậy, Tất Thịnh không nhịn được muốn cười, “Thật là phục cô.”
Anh tự nhiên ở trên gương mặt của cô cúi đầu khẽ hôn xuống, “Cô mệt mỏi hãy đi ngủ đi, ngủ ngon.”
Thạch Du hơi ngẩn ra, gò má thoáng ửng hồng, một đám lửa nóng lan tràn loạn như con nai đang chạy trong lòng cô.
Tất Thịnh đi vào phòng khách, nhìn Kha Tái Tư và Tang Nhã một cái, cố ý bầy ra bộ dạng mệt mỏi rã rời , “Nghe Thạch Du nói, các anh muốn gặp tôi, có chuyện gì không?”
Tất Thịnh lười biếng trên ghế sofa ngồi xuống, bàn tay thỉnh thoảng nghịch đám tóc bị Thạch Du cố ý làm loạn, hé mắt nhìn bọn họ.
Kha Tái Tư nhìn Tất Thịnh, nhìn hắn dáng vẻ mệt mỏi, không nhịn được cười trộm. Thì ra là Thạch Du nói là sự thật, xem ra hắn và Tang Nhã tới thật không đúng lúc.
Trên mặt Tang Nhã hiện lên vẻ mặt ghen ghét.
“Thật xin lỗi, quấy rầy thời gian anh nghỉ ngơi.” Kha Tái Tư mở miệng nói xin lỗi trước.
“Tới cũng đã tới, giữa anh em không phải nói lời khách sáo, anh tìm tôi có chuyện gì?” Tất Thịnh giận, giả như là đang rất phiền hà.
“Tôi đến là vì chuyện xảy ra ở bữa ăn tối hôm nay. Rất xin lỗi, xin anh tin tưởng tôi tuyệt đối không phải là cố ý, mong Tất lão đại sẽ không chấp lỗi lầm của tôi, đừng để lại ở trong lòng.” Trên mặt Kha Tái Tư mang ý cười nịnh hót .
“Bữa ăn tối? Không có việc gì! Tất cả đều rất tốt, lại nói. . . . . .” Tất Thịnh dừng một chút, lạnh lùng khẽ cười một tiếng, ” Từ trước đến giờ tôi không bao giờ chấp bọn tiểu nhân .”
Kha Tái Tư nghe Tất Thịnh nói, đột nhiên sắc mặt liền thay đổi, hắn không muốn vì hận thù mà ảnh hưởng tới buổi khai mạc ngày mai, không ngờ Tất Thịnh lại cuồng ngạo không biết điều, trong lời nói đều mang theo ý châm chọc .
Nhưng là vì buổi khai mạc ngày mai, Kha Tái Tư quyết định phải cố nén lửa giận trước đẫ, “Tôi đã nói rồi, Tất lão đại nhất định sẽ không thù dai, như vậy ngày mai mong anh sẽ nể mặt chúng tôi mà đến tham dự.”
“Tất nhiên rồi.” Tất Thịnh duỗi lưng một cái, ra vẻ khó chịu cùng cực không kiên nhẫn và mệt mỏi.
Thông minh ,giảo hoạt như Kha Tái Tư làm sao không nhìn ra Tất Thịnh đang hạ lệnh đuổi khách, trên mặt hắn cười quỷ quyệt, “Tất lão đại, lễ ngày mai khai mạc nhất định sẽ có rất nhiều quan khách, đến lúc đó. . . . . .”
“Anh hi vọng tôi có thể giúp anh cái gì?” Tất Thịnh nhíu mày, hỏi thẳng.
“Là như vậy, chúng tôi cũng biết địa vị của Tất lão đại là hết sức quan trọng trong các bảng phái, cho nên đến lúc đó hi vọng anh có thể ra mặt giúp tôi kêu gọi mọi người.” trên mặt Kha Tái Tư cô gắng duy trì nụ cười giả dối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]