Cô nhanh chóng chạy một mạch vào phòng, vội vàng cởi bộ lễ phục trên người ra, tiếp mặc thêm chiếc áo T shirt vào người, sau đó lại nhanh chóng chạy về phòng khách, “Được rồi, bây giờ có thể đánh cuộc.”
Tất Thịnh nhìn trên người cô tròn lên một vòng, không nhịn được cười to, ”Cô rốt cuộc mặcthêm bao nhiêu vậy?”
Thạch Du đứng tại chỗ nhấc vạt áo T shirt lên đếm , ngay sau đó nhấc năm ngón tay lên, “Không nhiều lắm, năm cái.”
“Trời ạ! Vậy tôi cần phải tốn khá nhiều tinh thần,thì mới có thể cởi năm cái áo T shirt của cô xuống rồi.” Tất Thịnh khoa trương vỗ cái trán.
“Đây là chính anh đồng ý cho tôi đi thay quần áo , anh cũng không quy đinh là được mặc bao nhiêu, tôi còn định mặc thêm vài thứ nữa đấy chứ” Thạch Du cười hả hê, mặt nắm chắc phần thắng.
“Không sao, tôi nhất định có thể thắng liền năm ván, cho nên dù sao cô cũng phải cởi hết.” Tất Thịnh rất có tự tin, vì vậy cuồng ngạo hùng hồn nói rõ.
“Anh lợi hại như vậy thật sao?” Thạch Du kinh ngạc nhìn anh.
“Thử rồi cô sẽ biết , hơn nữa bây giờ cô cũng không thể đổi ý được nữa rồi.” Tất Thịnh quỷ quyệt cười nói.
“Vậy tôi chẳng phải là tính toán sai rồi.” Thạch Du thở dài.
“Cô đã vội vàng rồi.” Tất Thịnh lộ ra nụ cười, lắc đầu nói.
“Được rồi! Đã như vậy, tôi cũng vậy không thể làm gì khác hơn là nghe theo số trời.” Thạch Du bất đắc dĩ lộ ra nét mặt khổ sở không chịu nổi.
“Cô đã đồng ý,! Chúng ta đến phòng chơi.” Tất Thịnh lập tức kéo Thạch Du đi vào phòng trong.
“Này! Tại sao không chơi ở phòng khách?” Thạch Du không nhịn được kinh ngạc hỏi.
Tất Thịnh dừng bước lại, dùng ánh mắt quỷ quyệt liếc nhìn Thạch Du, “Chẳng lẽ cô lại cho Hắc Báo xem?”
“Oh, anh nói cũng đúng, tôi thật đúng là quên mất anh ta, ngộ nhỡ chơi đến một nửa anh ta trở lại. . . . . .” Thạch Du nghĩ ngộ nhỡ Hắc Báo đột nhiên trở lại, để cho anh nhìn thấy cô lúc quần áo không đủ che thân thì, không phải là cho anh ta xem miến phí à , không thể như thế được. (công nhận chị này tham tiền)
“Anh nói đúng, hay là đến phòng ăn chơi.”Cuối cùng Thạch Du đành phải đồng ý lời nói củaTất Thịnh.
Tất Thịnh đi tới trước bàn kéo ngăn kéo ra, lấy ra một bộ bài, “Đến đây đi! Cô sẽ chơi trò gì?”
Thạch Du đột nhiên đè tay anh lại , “Tôi bây giờ mới nghĩ, chỉ có tôi cởi quần áo, vẫn có chút thiệt thòi.”
“Vậy cô muốn đánh cuộc thêm cái gì nữa?” Trên mặt Tất Thịnh nở nụ cười,nhẫn lại hỏi.
“Không bằng như vậy, để cho công bằng, nếu anh thua anh cũng phải cởi.” Thạch Du cổ quái, ánh mắt dí dỏm nhìn trên người của anh vòng vo.
Tất Thịnh không nhịn được cười to, “Tốt! Theo ý cô.”
“Được, vậy chúng ta chơi thôi.” Thạch Du thẳng thắn la hét.
Tất Thịnh cho là trong vòng mười phút mình sẽ giải quyết xong tất cả áo T shirt trên người Thạch Du, vậy mà. . . . . .
Trên mặt Tất Thịnh mỉm cười hả hê vì Thạch Du đã thua, 5 ván cô đã cởi ra 4 cái áo T shirt và thêm một cái quần dài nhưng sau đó vận may không còn mỉm cười với anh nữa, anh bị thua hai ván liền , đành phải cởi ra chiếc áo sơ mi và một chiếc quần.
Tất Thịnh nhất thời ngẩn ra.Mặc dù tài nghệ của anh không thể sánh với thần bài, nhưng ở trên sòng bạc từ trước đến giờ mọi việc đều luôn thuận lợi, vậy mà hôm nay anh lại bị thua trên tay một người phụ nữ?
Thạch Du cười như hoa nở nhìn hắn, “Oh! Không biết ai sẽ bị cởi hết?” Cô cố ý châm chọc lời nói lúc trước của anh.
“Điều này làm sao có thể?” Tất Thịnh lấy tay chống đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt thật không thể tin được.
“Đánh bạc mà! Đương nhiên là có lúc thua lúc thắng , có cái gì mà không thể.” Thạch Du dí dỏm cười một tiếng.
Đúng lúc bọn họ chơi ván quyết định thì trong phòng lại vang lên một tiếng chuông chói tai.
“Ai! Thật mất hứng, là ai vậy?” Thạch Du thả bài trong tay ra hỏi.
“Mặc kệ đó là ai, người mở cửa nhất định là cô, không phải là tôi.” Tất Thịnh buông thả hai tay, thấy trên người chỉ còn chiếc quần lót , không khỏi khổ sở mỉm cười.(anh mạnh miệng quá ý mà)
“Nói cũng phải, dù sao cũng không thể để anh mặcmỗi một chiếc quần lót đi ra mở cửa được!” Thạch Du tán thành lời nói của anh, dịu dàng mỉm cười, từ trên mặt đất nhặt lên một chiếc quần dài, mặc vào, “Sao! Lại là quần của anh.”
“Ai nha! Xem cái gì nữa, hãy đi xem là ai trước đi!” Tất Thịnh thúc giục cô.
Không thể làm gì khác Thạch Du đành hai tay cầm chặt lưng quần kéo lên, chiếc quần quá dài làm cô đi lại thật khó chịu, trong miệng luôn lầu bầu lẩm bẩm oán trách: “Không biết anh ta ăn gì mà cao quá vậy!”
Tất Thịnh không nhịn được mơ hồ cười trộm, nhìn cô mặc quần dài của anh dáng vẻ luống cuống tay chân, thật giống y như vai hề trong đoàn xiếc thú , cũng coi như anh báo được mối thù.
Nhưng mà anh thật sự không hiểu,anh sao lại có thể thua cô hai ván đây?Chẳng lễ chỉ do cô may mắn thôi sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]