Đột nhiên một cơn gió lanh thổi qua, thổi đúng vào Thạch Du, làm cho cô không ngừng run run, cô đưa đôi tay ra ôm chặt lấy mình, cố gắng làm giảm đi một chút lạnh lẽo.
Tất Thịnh thấy thế, lập tức cởi áo tây trang xuống khoác choàng trên vai Thạch Du, “Thời tiết chuyển lạnh.”
Thạch Du hướng anh cảm kích mỉm cười, “Cám ơn anh.”
Tất Thịnh lấy cười một tiếng, sau đó quay lại trọng tâm nói: “Thật ra thì tôi và lão hồ ly ở trong cuộc chiến này không phải chỉ tại vì Tang Nhã, thực chất việc này là do tích lũy qua một thời gian dài mà thành, về chuyện Tang Nhã. . . . . .” Anhkhông nhịn được hít một hơi thật sâu, “Tôi thừa nhận tôi đã từng say đắm cô ta,cho nên đối với việc cô ta phản bội tôi làm tôi rất tức giận.”
“Thì ra những điều Kha Tái Tư nói đều là thật, Tang Nhã đã từng là người phụ nữ của anh. . . . . .” Thạch Du lơ đãng nói.
“Lão hồ ly nói chuyện này cho cô?” Tất Thịnh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười trừ, “Tôi bây giờ đã không còn để ý đến lựa chọn của Tang Nhã, cũng có thể tôi không bằng lão hồ ly.”
“Tại sao anh có cảm giác như thế?” Thạch Du nghi ngờ nhìn Tất Thịnh.
Tất Thịnh tự giễu cười cười, “Cho tới hôm nay tôi mới chính thức tỉnh táo, Tang Nhã không phải là kiểu phụ nữ mà tôi thích.”
Thạch Du vô cùng kinh ngạc khi anh nói như vậy, cô chăm chú nhìn Tất Thịnh nói: “Tôi còn đang suy nghĩ, nếu như anh thật sự thích Tang Nhã, tôi có thể giúp anh——”
Cô còn chưa kịp nói hết, Tất Thịnh đã dùng ngón tay đè môi cô lại, dùng ánh mắt khóa chặt cô, “Dù có chuyện gì đi nữa cũng không được làm như vậy, được không?”
“Tại sao?” Thạch Du đẩy ngón tay anh ra.
“Cô ta đã không còn là gì trong lòng của tôi nên cô không cần phải làm như vậy!” Lý do của anh thật đơn giản, giọng nói kiên quyết.
“Tôi có thể hỏi một câu nữa hay không?” Thạch Du lại nói.
“Nói.” Câu trả lời của anh đơn giản ,tóm tắt.
“Ban đầu mục đích anh chịu bỏ ra số tiền lớn như vây thuê tôi đóng giả người yêu là. . . . . .” Thạch Du cẩn thận từng li từng tí.
Trong phút chốc, cả cơ thể Tất Thịnh mơ hồ tỏa ra hơi thở quỷ dị, anh khẽ cười một tiếng, nhưng là trong nụ cười đó làm người ta sợ không dám đùa giỡn.
Anh kéo nhẹ cà vạt, ung dung, nhẹ nhõm nói.”Thật ra thì mục đích ban đầu của tôi chỉ là muốn cho Tang Nhã biết, mất đi cô ta đổi với tôi không là gì cả , cũng tiện thể nói cho lão hồ ly kia, Tang Nhã không phải là người phụ nữ giỏ nhất của tôi.”
“Thì ra là loại trả thù tâm tình.” Thạch Du rốt cuộc hiểu rõ chân tướng của sự việc.
“Nhưng là bây giờ tất cả đã không còn là vấn đề quan trọng.” Tất Thịnh nặng nề thở dài.
“Nói như vậy, anh là muốn dừng hiệp ước lại?” Thạch Du lo lắng nhìn anh, trong lòng đột nhiên sinh một cỗ không muốn dừng lại ,không phải là tiền, mà là không bỏ được anh.
“Không, tôi muốn cô tiếp tục diễn vai diễn người yêu này, chỉ là bây giờ công việc của cô sẽ phức tạp hơn.” Tất Thịnh vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Công việc của tôi sẽ phức tạp hơn? Như vậy là sao?” Lời nói của anh làm lòng Thạch Du không hiểu.
Tất Thịnh cười đưa mắt nhìn cô, “Bởi vì tiếp đó, cô không phải chỉ là đối phó với âm mui của lão hồ ly , cô còn phải đối phó với trăm phương ngàn kế chèn ép của Tang Nhã, tôi nghĩ việc này sẽ gây ra một áp lực rất lớn cho cô.”
Thạch Du không tin nhìn anh, “Làm sao anh có thể khẳng định như vậy, hai người đó muốn làm việc gì tiếp theo?”
Tất Thịnh quỷ quyệt cười cười, “Có tin hay không là tùy cô.” Anh nhanh chóng lại trở lại bộ mặt nghiêm nghị nói: “Cô sẽ giống như Tang Nhã, không chịu được những lời nói của Kha Tái Tư mà rời tôi đi sao?”
Thạch Du nghi ngờ nhìn Tất Thịnh, anh giống như vô cùng lo lắng cô sẽ vứt bỏ anh, để đến bên cạnh Kha Tái Tư , tại sao anh lại lo lắng và băn khoăn việc này?
Tạm thời Thạch Du không muốn nghĩ gì nhiều , nhưng cô rất tin mình tuyệt đối sẽ không có khả năng vứt bỏ anh mà lựa chọn Kha Tái Tư; cho dù là hợp tác hay là đã kết thúc hợp tác.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không như thế.” Thạch Du kiên quyết trả lời.
“Nhưng khi chúng ta kết thúc hợp tác, cô sẽ trở lại công ty làm việc, đến lúc đó Kha Tái Tư đưa ra điều kiện, đối với cô mà nói nhất định tương đối hấp dẫn.” Tất Thịnh nói lời này thì cố ý tránh ánh mắt của cô, quay đầu nhìn về phương xa .
Thạch Du nhìn vẻ mặt Tất Thịnh, đáy mắt thâm thúy có ý lạnh, mặc dù ánh mắt anh nhìn vào khoảng không kia, nhưng cô tin tưởng rằng anh rất muốn nghe câu khẳng định của cô.
Cô đi tới bên cạnhanh, dùng sức buộc anh nhìn cô, âm thanh đề cao lên rất nhiều: “Muốn biết câu trả lời của tôi, xin mời nhìn tôi!”
Tất Thịnh bị hành động bất thình lình của cô dọa, thiếu chút nữa không đứng vững, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, “Nói đi, tôi đang lắng nghe.”
Thạch Du thở phì phò dùng ngón tay chạm lồng ngực của anh, “Tôi khinh thường loại người như hắn, nói cách khác tôi tuyệt đối sẽ không tiếp nhận công việc mà hắn caand cho dù có điều kiện tốt như thế nào đi chăng nữa!Thạch Du tôi dù có nghèo, cũng không ngu dốt như vậy!” Sau khi nói xong, cô hừm một tiếng, đôi tay khoanh lại ở trước ngực, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Tất Thịnh không thể nhịn được cười ha ha, kìm lòng không được giang hai cánh tay ôm chặt lấy cô, “Cô nói là thật, không phải là cố ý nói cho tôi nghe sao?”
“Anh. . . . . .” Bị giữ chặt, Thạch Du chỉ có thể giãy giụa quay đầu trừng anh ta.
Tất Thịnh biết mình lại chọc giận cô, vọi vàng tựa đầu lên người cô, “Tôi chỉ trêu chọc cô, đừng nóng giận !”
Âm thanh anh dịu dàng giống như gió xuân êm ái thổi vào đáy lòng Thạch Du.
Rốt cuộc Thạch Du không còn tức giận, tự nhiên dựa vào vòm ngực rộng rãi cường tráng của anh, thưởng thức cảnh đêm tại Las Vegas , trong lòng thầm mong muốn giờ khắc này vĩnh viễn đừng qua đi.
Trời ạ! Cô lại có khát vọng cháy bỏng như vậy với lồng ngực ấm áp an toàn.này . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]