Thời gian cấp bách, Cẩn Huyên không yên tâm mà thúc giục bọn họ lên đường, đêm đổi người đánh ngựa cho người kia ngủ, sáng lại đổi người khác, mười canh giờ sẽ đổi một người.
Như vậy mà vẫn chậm trễ.
Lúc đến người đã đi rồi.
Cẩn Huyên ngủ chưa được một nén hương, mà ngồi bật dậy, ngực phập phồng hơi thở dồn dập, y phục sau lưng cũng ướt đẫm.
Cô ngồi ngây người vài phút mới nằm trở lại mà nhắm mắt.
- Tiêu Lâm là thiên tử, ông trời nhất định bảo vệ thiên tử, nào có chuyện người sẽ không trở về.
Cẩn Huyên lẩm bẩm một mình mặc kệ có ai nghe hay không.
Cô nằm một lát liền rơi vào mộng, giấc mộng này so với lúc nãy cũng không khác nhau là mấy, đều thấy Tiêu Lâm bị nỏ bắn trúng tim mà chết, còn chết không nhắm mắt, chết trên chiến trường ngựa chạy qua dẫm nát cơ thể, khuôn mặt cũng không nhìn ra được chỉ có thể dựa vào dáng người mà nhận dạng người thân.
Đất nước tuy thắng trận nhưng lại hoàng đế lại qua đời, trận chiến này tổn hại về binh lính rất lớn, người dân mất đi hài tử, thê tử mất đi phu quân, hài tử cũng mất đi phụ thân, dân chúng trên đường khuôn mặt đều mang nét tan thương cực độ, đường xá cũng không mấy ai buôn bán thứ gì, trên đường cờ trắng treo khắp nơi, là để tưởng nhớ về hoàng đế cũng là tưởng nhớ về người thân đã mất của bọn họ.
Trong cung cung nữ, thái giám đều mặc y phục trắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-lam-sung-phi-cua-thanh-thuong/3434773/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.