Người khác đều biết chỉ có Cẩn Huyên là không biết, tửu lầu mấy ngày đầu cô còn lui ra vào nhưng vài ngày sau tửu lầu hoạt động ổn định Cẩn Huyên liền không đến nữa.
Ngày Tiêu Lâm dẫn binh rời Đại Thành, dân chúng tụ tập bên ngoài đường để tiễn người đi, Cẩn Huyên đứng trên đài cao cảm xúc không biết vì sao lại có chút hỗn loạn, chính là bất an xen lẫn lo sợ.
Cẩn Huyên hít một hơi sâu.
Cảm giác này chắc chắn là cảm giác mất đi người chống lưng mới khiến Cẩn Huyên bất an như vậy.
Cô nhìn Âu La Thị với Mã Hy đứng phía bên ngoài thành tiễn người, Tiêu Lâm quay đầu nhìn trên đài cao.
Cẩn Huyên mặc kế hắn có nghe được hay không mà hét lớn.
- Tên xấu xa, ngươi xuất binh sao không nói với ta? Ta làm vài món ngon cho ngươi đem theo.
Xung quanh ồn ào Tiêu Lâm tất nhiên không nghe thấy, nhưng không biết vì sao trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp là loại cảm giác rất lâu rồi mới có lại được.
Nhị đệ hắn mất đi đã không ít năm, đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Lâm cảm nhận được trái tim như được ai sửi ấm, mặc dù người kia không làm quá nhiều thứ cho hắn.
Không cần nhiều chỉ cần đủ.
Lúc nhị đệ của hắn còn sống mỗi ngày đều đem đồ ăn ngon đến cho hắn, biết Tiêu Lâm thích ăn bánh hoa quế mỗi ngày đều học làm, biết Tiêu Lâm thích thơ của Lý Bạch liền đi tìm không ít nơi, thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-lam-sung-phi-cua-thanh-thuong/3406982/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.