Chương trước
Chương sau
Lúc Tiêu Lâm đến nha hoàn liền lui xuống, xung quanh đột nhiên yên ắng, đèn dầu bị gió thổi cho đung đưa chập chờn như sắp tắt, không gian càng ái muội, bên ngoài trời đã tờ mờ tối.

Cẩn Huyên tất nhiên nhận ra được không khí xung quanh thế nào có phần không đúng, mà nuốt một ngụm nước bọt.

Cẩn Huyên chẳng qua muốn Tiêu Lâm thử tay nghề của mình rồi cho ý kiến, cô vốn dĩ có ý định mở một tửu lầu ở kinh thành, hoàn toàn không có ý gì khác.

Tiêu Lâm cũng chỉ muốn đến dùng thiện, lời đã nhận không thể không đến.

Nhưng trong mắt Điếu Điếu với Tiểu Dung hay những nha hoàn, thái giám trong Khôn Ninh Cung hai người không chỉ đơn thuần là dùng thiện cùng.

Hoàng hậu thân phận cao quý lại đích thân xuống bếp, bận rộn cả một buổi chiều không thể nào chỉ đơn giản là dùng thiện.

Chính là muốn nhận được sủng ái của hoàng thượng.

Tiểu Dung cảm thấy chủ tử bọn họ quá cao siêu.

Còn có thể dùng cách này giữ lấy trái tim hoàng thượng.

Mỗi món ăn Cẩn Huyên đều làm nhiều hơn không ít, bọn họ đều được hưởng ké vận may của Tiêu Lâm.

Điếu Điếu cắn một miếng bánh trứng, bên trong mềm lại rất dẻo, ngọt thanh ăn không ngán nếu ngắm trăng uống trà còn có bánh này để ăn đúng là không tệ.

- Bánh này là bánh gì a?

Tiểu Dung cắn một miếng bánh bí đỏ nuốt xuống rồi mới đáp:" Là bánh trứng, thế nào ngài thấy ngon hay không? Chủ tử đặc biệt xuống bếp làm cho hoàng thượng nếm thử."



Điếu Điếu gật đầu, cắn hai cái đã ăn sạch:" Ngon, rất ngon, ta trước giờ chưa từng nếm qua món bánh nào ngon như vậy, hoàng hậu có công thức hay không? Ta muốn xin."

Tiểu Dung nghe vậy liền hừ một tiếng:" Ngài xin? Bánh này là Hoàng Hậu tự suy nghĩ ra để làm cho Hoàng Thượng nếm, nếu ngài xin rồi thì món này còn gì đặc biệt nữa chứ."

Điếu Điếu như đã tỏ.

Hai người bên trong dùng thiện xong đã là nửa canh giờ sau, chuyện mở một tửu lầu trong kinh thành Tiêu Lâm cảm thấy không vấn đề gì, chẳng qua xưởng y phục đang trong quá trình khởi công khi nào xưởng y phục ổn thoả, hắn sẽ mở cho Cẩn Huyên một cái tửu lầu.

Chuyện Cẩn Huyên muốn mở một tửu lầu không biết bằng cách nào đã đến tai Âu La Thị, bà bên kia tức giận đến mức trà đều bị bà hất đổ.

Phàm Mộc thấy vậy liền vội vội vàng vàng lên vuốt ngực cho bà.

- Thái hậu bớt giận hoàng hậu vốn dĩ còn trẻ có vài chuyện vẫn chưa hiểu rõ, thái hậu đừng tức giận ảnh hưởng long thể.

Âu La Thị:” Ta năm đó được đưa vào cung là Quý Phi nay đã hơn năm mươi năm, ta luôn nơm nớp lo âu hết lòng cẩn thận, sợ mình đức hạnh kém khuyết bị gián chức làm mất thể diện của phụ thân, nương còn liên lụy tới cả họ hàng, cố gắng bao lâu mới lên được làm hoàng hậu? Chỉ sợ bước sai một bước liền không thể quay đầu, nữ tắc đều gối lên đầu để ghi nhớ.”

Âu La Thị nói xong liền hít một hơi:” Lúc Cẩn Huyên nhập cung chẳng phải các ngươi nói nàng ta rất biết nữ tắc? Lại hiền lành hoà ái? Năm đó tuyển chọn hoàng hậu khắc khe còn bây giờ chỉ tuỳ tiện đem một người gia tộc có công lên là có thể làm hoàng hậu? Nữ nhân không thể tham gia chính sự càng không biết?”

Phàm Mộc:” Thái hậu người không nhớ năm đó hoàng hậu đến thỉnh an người sao? Hoàng thượng nói hai câu nàng ta chỉ nói một câu hoàng thượng nói năm câu hoàng hậu chỉ dám nói hai câu, còn e thẹn bộ dáng rất diễm lệ khuôn mặt đều là phúc khí, thái hậu còn khen không ngừng.”

- Là ta già rồi nên hồ đồ.

Âu La Thị lúc đó đúng là cảm thấy Cẩn Huyên rất vừa mắt, nhưng sau buổi thỉnh an hôm đó bà liền cảm thấy phong cho một người làm hoàng hậu bởi vì gia tộc có công có phần không thích đáng, từ hôm đó trở đi bà liền cảm thấy đứa nhỏ này không vừa mắt, tìm mọi cách để Cẩn Huyên phạm sai lầm mà bị gián chức nhưng cô quá cẩn thận, cổng trước đóng kín cửa sau cũng không mở.

Không ngờ đến hôm nay lại xin Tiêu Lâm một chuyện lớn như vậy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, xưởng y phục nửa tháng đã khởi công gần xong, Tiêu Lâm tuy bận nhưng vẫn dành thời gian đến xưởng y phục xem tiến độ, hai ngày sẽ đến ngó một lần Cần Huyên cũng đi theo.



Bên ngoài thành người dân đều nói hoàng thượng với hoàng hậu dính nhau chặt như sam còn rất sủng ái.

Mã Hy nửa tháng nay ngày nào cũng chạy đến chỗ Tiêu Lâm mặc kệ bị hắn cự tuyệt thế nào cũng không nản lòng.

Tiêu Lâm cảm thấy một nữ nhân chạy đến chỗ của một nam nhân chính là nữ nhân không có nữ tắc.

Người như vậy muốn hắn lập làm phi?

Nếu làm phi chắc chắn hậu cung sẽ loạn đến gà bay chó sủa.

Tiêu Lâm không muốn là một chuyện, nhưng dưới sự bức ép của thái hậu hắn liền chấp nhận lập Mã Hy làm Quý Phi.

Ngày xưởng y phục bày bán cũng là lúc trong cung có hỉ.

Cẩn Huyên đi xe ngựa ra khỏi cung, Tiểu Dung ngồi một góc vén rèm lên nhìn ra bên ngoài mỗi nhà đều treo đèn lồng đỏ không khí náo nhiệt hơn thường ngày trong lòng liền bực bội mà thả màn xuống.

Cẩn Huyên bên kia tất cũng nhìn thấy còn vui vẻ lên tiếng:” Hôm nay khí trời thật lạnh, đèn lồng đỏ nơi nào cũng có nhìn qua rất giống tết nguyên tiêu.”

Tết nguyên tiêu ở quê của Cẩn Huyên cũng treo đèn lồng đỏ rực còn có pháo trước nhà, không khí rất nhộn nhịp so với nơi này đúng là giống nhau.

Tiểu Dung nhìn thấy Cẩn Huyên như vậy nước mắt chực chờ muốn trào ra.

Hoàng hậu của bọn họ sao lại rộng lượng như vậy chứ?

Hoàng thượng chuẩn bị lập phi cũng không cảm thấy gì mà còn có tâm trạng đến xưởng y phục xử lí công việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.