Chương trước
Chương sau
Thái hậu đem bánh hoa quế đến, ngoài mặt người khác liền nghĩ bà vẫn luôn quan tâm Tiêu Lâm bánh lúc nhỏ hắn thích là gì vẫn nhớ rõ, nhưng hàm ý bên trong lại rất sâu xa.

Bà chính là muốn hắn nhớ đến lúc nhỏ bà không quản trời lạnh xuống thiện phòng làm bánh hoa quế cho hắn, tay ngâm nước lạnh đến đỏ ửng vẫn không than lấy một lời.

Tiêu Lâm nhìn bánh hoa quế trước mặt liền trầm ngâm mà lấy một cái đưa lên miệng, không phải vị ngọt thanh mà là vị đắng của hoa quế, bánh hoa quế lúc làm không được giã quá mạnh tay nếu không sẽ không có vị ngọt thanh mà là vị đắng rất khó ăn.

Tiêu Lâm cắn một miếng liền đặt bánh lại vị trí ban đầu.

Bà đây là đang nhắc nhở Tiêu Lâm, có vài chuyện nếu không nên làm theo ý mình hoặc làm quá tay chắc chắn sẽ không tốt, phải nhìn vào đại cục mà hành xử.

Hắn để Điếu Điếu đi đến Từ Ninh Cung thông báo với thái hậu ngày mai hắn sẽ cùng với bà đi ngắm mặt trời mọc còn việc lập Mã Hy làm phi chuyện này sau này sẽ tính tiếp.

Thái hậu tất nhiên biết hắn như vậy đã là nhượng bộ lắm rồi.

Cẩn Huyên bên kia vui vẻ cả ngày buổi tối vừa thay y phục leo lên giường đã ngủ say gần đến giờ Thìn liền bị Tiểu Dung lay dậy.

- Chủ tử người mau dậy, chúng ta hôm nay đến phía đông ngắm mặt trời, không thể chậm trễ.

Rõ ràng hôm qua Cẩn Huyên không có lịch đi ngắm mặt trời mà.

Cô càng không có hứng thú với việc này.

Mặt trời buổi trưa ngắm chưa đã sao?

Cẩn Huyên:" Tiểu Dung ngươi chính là trợ lý chuyển kiếp đúng không? Lịch trình cũng không được bất chợt như vậy đâu phải thông báo trước một ngày, ngươi làm ăn như vậy quá thiếu chuyên nghiệp rồi."

Tiểu Dung tất nhiên không hiểu cô đang nói gì chỉ nghĩ Cẩn Huyên vẫn chưa tỉnh ngủ mà nói lung tung.

Y đỡ Cẩn Huyên dậy, lấy chậu nước tới trước mặt, nói:" Chủ tử rửa mặt xong nô tì trang điểm cho người, hoàng thượng đang ở phía Đông của Ngự Hoa Viên còn có thái hậu."

Cẩn Huyên nghe lời này liền đưa mắt nhìn Tiểu Dung:" Hoàng thượng với Thái Hậu ở Ngự Hoa Viên ta đến đó làm gì? Không cần đến."

Cẩn Huyên muốn nằm xuống lại bị Tiểu Dung ngăn lại.

- Còn có nữ nhi của Mã Tướng Quân, người này nô tì nghe nói đã yêu thích hoàng thượng rất lâu, thái hậu còn muốn lập làm quý phi.

Tiểu Dung lúc nãy đi lấy y phục mùa đông cho Cẩn Huyên nghe được tin này y phục cũng không lấy mà đã chạy về Khôn Ninh Cung gọi người dậy.



Cẩn Huyên nghe câu này của Tiểu Dung cả người lập tức tỉnh táo.

Tiểu Dung thấy vậy còn nghĩ cô muốn nghe thêm mà nói tiếp:" Lúc nãy nô tì nghe cung nữ của phường thêu nói Mã Hy mấy ngày trước đến chỗ bọn họ đặt may y phục mùa đông, đến mùa đông sẽ cùng hoàng thượng đến phía Tây ngắm tuyết rơi."

Phải biết phường thêu chỉ may y phục cho phi tần hay những người có địa vị cao quý trong cung, người ngoài không thể đến phường thêu.

Mã Hy làm như vậy phỏng chừng đã đến tai thái hậu, bà không quản chính là thừa nhận địa vị của Mã Hy.

Cẩn Huyên không lên tiếng, mặc kệ Tiểu Dung đem y phục mặc lên giúp cô, tóc cũng được vấn lên rất tỉ mỉ.

Thái hậu đã muốn cô ngăn được sao?

Tiểu Dung này thật sự xem trọng cô quá rồi.

Hoàng hậu quản chuyện cả một lục cung nhưng chuyện thái hậu không thể quản, nếu không sẽ phạm tội bất kính.

Nếu Tiêu Lâm lập phi chẳng phải sẽ không lật thẻ thị tẩm cô sao?

Như vậy chính là quá tốt rồi.

Chỉ cần Tiêu Lâm chỉ lập Mã Hy làm phi không lập thêm người khác chắc chắn hậu cung của bọn họ không xảy ra việc phi tần đấu đá lẫn nhau để tranh sự sủng ái.

Cẩn Huyên biết rõ như vậy chính là vì cô sẽ không tranh sủng ái để bị lật thẻ thị tẩm.

Cuộc sống này Cẩn Huyên có thể sống đến năm sáu mươi tuổi mà không phàn nàn gì đâu, dù sao kiếp trước Cẩn Huyên đã quen sống một mình một căn nhà lớn, nuôi một con mèo một con chó mỗi ngày đều ôm hôn chúng đã thoả mãn lắm rồi.

Yêu đương phiền muốn chết.

Vui vẻ xong liền cãi nhau, cãi nhau xong liền vui vẻ tâm trạng hôm đó vui hay không còn phải phụ thuộc vào người kia.

Chuyện như vậy Cẩn Huyên vốn dĩ không cần.

Càng không có ý định yêu đương.

Nếu không phải nữ nhân ở thời đại này không được hoà ly* phu quân nếu không phỏng chừng Cẩn Huyên đã đem giấy hoà ly đến trước mặt Tiêu Lâm ép hắn ký tên để trả tự do cho cô.

Nguyên thân đúng là xui xẻo, sống không thọ huyết mạch họ Cẩn chỉ sợ đã cắt đứt luôn rồi.



Cô được Tiểu Dung trang điểm xong liền leo lên bậu cửa sổ mà ngồi, hai tay nắm chặt khung cửa.

Nếu cô chết lần nữa thì có thể xuyên vào thân thể khác hay không?

Nhưng mà cái cửa sổ này một đứa nhóc mười tuổi còn leo ra vào được, căn bản không đủ cao để tự tử.

Nhưng nếu tự tử cô không thể xuyên không được nữa thì làm sao?

Được rồi.

Cuộc sống này còn tốt đẹp lắm.

Cẩn Huyên vẫn chưa muốn có cuộc sống mới đâu.

Tiểu Dung vừa đi ra bên ngoài nhìn thấy Cẩn Huyên ngồi như vậy liền vội vàng đỡ người xuống.

- Chủ tử không thể ngồi lên cửa sổ.

Tiểu Dung chắc chắn không phải nha hoàn mà chính là hoá thân kiếp trước của trợ lý.

Lịch trình không thông báo trước, chuyên nghiệp không điểm.

Còn có lịch trình đột xuất quá thiếu chuyên nghiệp.

Tiểu Dung:” Mặt trời đã lên cao, phỏng chừng hoàng thượng với thái hậu đang dùng thiện ở ngự hoa viên, chúng ta mau đi không thể chậm trễ.”

Lúc nãy Tiểu Dung đã đánh tiếng trước với nha hoàn ở gần đó, nhất cử nhất động của Mã Hy phải quan sát thật kỹ.

Cẩn Huyên nhìn nha hoàn chưa đến hai mươi bên cạnh, khuôn mặt còn vẻ non nớt lại làm ra dáng bà cụ cô liền bật cười.

Tiểu Dung khó hiểu mà nhìn cô.

Không phải chứ.

Chủ tử bọn họ tức giận đến mức khóc không được chỉ có thể cười?

Y càng nghĩ càng hoảng loạn mà đi tới vuốt lưng cho Cẩn Huyên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.