🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Nào, dập đầu cho ba mày ba cái đi."

Editor: Hannie – Beta: Đào Hồng

𓆉𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟𓇼

Người dẫn đấu giá chuẩn bị giới thiệu món đấu giá cuối cùng.

Khi vừa định mở mic, khu vực khán giả đã náo loạn cả lên.

Sự hỗn loạn đến từ tầng hai, từ phòng VIP của Phác Thế Thanh.

Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, gây chấn động ra sao thì người dẫn chương trình đứng quá xa nên không nhìn rõ nhưng tiếng hét chói tai vọng xuống từ tầng hai chắc chắn không phải giả.

Trong giây lát, rất nhiều người vác máy quay chạy ùa đến đó, tin hot về ảnh đế, ngon lắm!

"Cái gì? Ảnh tự nhiên biến dị à?"

"Ở đâu ở đâu, cho tôi xem nữa! Tóc giả của anh che hết rồi kìa!"

"Có khi nào đó là khuôn mặt thật khi phẫu thuật thẩm mỹ của anh ta.."

"Xàm xí, Thanh Thanh làm gì có phẫu thuật, Thanh Thanh của bọn tôi vốn đã đẹp từ khi sinh ra, ngay cả Thần gặp cũng phải khen!"

"Cậu nhìn mặt gốc của anh ta trước rồi hãy nói về vẻ đẹp tự nhiên haha..."

"Ê, ví tiền của tôi đâu?! Á! Có kẻ trộm ví!"

"Cái quái gì vậy, ở một nơi thế này mà cũng có trộm? Đệt! Giày của tôi đâu! Ai giẫm rớt giày của tôi vậy!!"

...

Đám đông náo nhiệt không ngại chuyện lớn, chen lấn, hỗn loạn, chặn kín lối đi lên tầng hai đến mức nước cũng không lọt qua được, người dẫn chương trình đành phải gọi bảo vệ đến duy trì trật tự.

Những người này hầu hết đều là tín đồ của "Thần Truyền Tụng", nơi nào có lưu lượng thì đổ xô đến đó, nơi nào có tin hot thì chen chúc đến đó, hoàn toàn không hợp với phong cách của những quý tộc tinh anh có mặt tại đây.

"Nhìn đám người ấy xem, chả khác gì cái chợ." Một quý bà phe phẩy quạt lông vũ, khinh miệt nói, vừa ngoảnh đầu lại đã thấy mái tóc vàng óng ả xoăn tít của người tình đi cùng mình đã biến mất!

"A a a a anh yêu tóc của anh đâu rồi——" Một vị phu nhân thét lên, tạo nên tiếng hét thứ hai trong khán phòng.

Rồi sau đó là những tiếng hét nhiều như sấm nổ liên hồi.

"Em yêu, sao lỗ mũi của em to thế!"

"Cứu, anh là ai!! Đừng lại đây!!!"

"Cái gì? Phần bị gãy của tôi... mọc lại rồi? Còn có chuyện tốt thế này hả??"

...

Lý Hỗn Nguyên chăm chú nhìn người trước mặt, mọi hỗn loạn xung quanh dường như bị gạt bỏ khỏi tai hắn.

Làm sao có thể.

Làm sao có thể!

tóc trắng vẫn là tóc trắng, đôi mắt hồ ly vẫn thế, kẻ bệnh tật vô dụng vẫn là kẻ bệnh tật vô dụng.

Trừ đôi mắt cười hơi cong của người trước mặt thì không có gì thay đổi.

"Hửm? Điều khiển này còn có chức năng giật điện à?" Người tóc trắng tò mò hỏi hắn, "Sao lại khiến anh đứng hình luôn thế? Anh ổn không? Cần tôi gọi bác sĩ không?"

Lý Hỗn Nguyên: "...Không cần."

"Ồ." Người tóc trắng liếc mắt nhìn xa xa, thấy càng lúc càng nhiều nhân viên an ninh đang cố gắng kiểm soát trật tự trong hội trường, cậu lộ ra một biểu cảm như đang suy nghĩ gì đó, "Ánh sáng của anh cũng được phết, có thể dùng ngược lại không?"

"Được."

"Vậy anh đi lập một dự án thẩm mỹ đi, có khi còn có thể cướp sạch chén cơm của Thần Truyền Tụng luôn đấy."

"Bây giờ chỉ là một hiệu ứng thị giác tạm thời, không thực sự có thể thay đổi cơ thể người."

"Ồ? Nguyên lý là gì? Dựa trên dữ liệu lớn để thực hiện phục hồi ảo trên cơ thể người à?"

"Có thể hiểu như vậy, nhưng mà, việc cướp chén cơm của Thần cũng không khó, nói thật, tôi đang chuẩn bị một dự án lớn hơn." Lý Hỗn Nguyên tự tin nói, "Đến lúc đó, chỉ cần tôi muốn là có thể cắt đứt cúng phẩm của bất kỳ vị thần nào, mất đi cúng phẩm, bọn họ cũng không thể ở lâu trên thần đàn được."

Không biết tại sao, xưa nay Lý Hỗn Nguyên chỉ nói chuyện với đồng loại, với những kẻ ngu ngốc không phải đồng loại, hắn chưa từng thèm cho họ một dấu chấm câu nào.

Mà người tóc trắng trước mặt này, rõ ràng đã được chứng minh qua ánh sáng rằng không phải người quen, vậy thì không phải đồng loại thế mà Lý Hỗn Nguyên vẫn sẵn lòng trò chuyện với cậu ta, hắn không thể giải thích được cái cảm giác kỳ lạ muốn giao lưu này là từ đâu ra.

Nếu có thể, hắn rất muốn thảo luận về các vấn đề kỹ thuật và hướng tối ưu hóa với người ta ba ngày ba đêm không ngủ.

Nhưng người tóc trắng lại không muốn trò chuyện với hắn nữa.

"Lý tưởng lớn thật đấy." Người tóc trắng giả vờ vỗ tay, "Vậy chúc anh thành công nhé, tôi muốn xem đấu giá rồi, đừng quấy rầy tôi."

Phác Thế Thanh đã được một đám người vây quanh, dùng vest che đầu, hoảng loạn rời khỏi nhà hát.

Anh ta vừa đi, sự hỗn loạn đã lắng xuống một nửa.

Lại qua một lúc nữa, hiệu ứng ánh sáng biến mất, những người bị buộc "lộ nguyên hình" đều trở lại dáng vẻ bình thường.

Người dẫn chương trình cuối cùng cũng mang ra món đồ đấu giá cuối cùng.

"Xin chào mọi người, cảm ơn vì đã đợi lâu." Người dẫn chương trình hắng giọng, "Món đấu giá này chắc chsend các vị chưa từng thấy qua, nó cũng giống như Phù Quang, cũng đến từ những thứ ngư dân đánh bắt được."

Những người vốn đã mất hứng, vừa nghe hai chữ Phù Quang, lập tức trở nên hứng thú.

"Cái gì? Được đánh bắt cùng với Phù Quang à? Chẳng lẽ cũng là vật dụng sinh thời của Trần Bạch Y?"

"Không phải đâu, nhìn hình dạng dưới tấm vải phủ kìa, giống cái bể cá... Trần Bạch Y lúc còn sống đâu có nuôi cá."

"Thôi, chẳng qua người dẫn chương trình đang nói dối thôi, phía trước đã có bao nhiêu rác rưởi bị đấu giá thất bại rồi, món cuối cùng này mà không quảng cáo một chút thì làm sao bán được."

Khi Lý Hỗn Nguyên nghe hai chữ Phù Quang quay lại quan sát người tóc trắng nhưng đã lỡ mất biểu cảm trên khuôn mặt đối phương.

Người dẫn chương trình vén tấm vải nhung lên, hiện ra dưới ánh đèn là một bể cá mini đường kính sáu inch.

Trong bể cá, ngoài mấy món đồ trang trí bằng rong rêu, còn có một... vỏ ốc.

Vỏ ốc chỉ to bằng nắm tay trẻ con, lặng lẽ nằm dưới đáy nước xanh biếc, nhìn qua, có vẻ đã không còn tươi nữa.

"Hả? Vỏ ốc thừa ở nhà hàng cũng có thể đem ra đấu giá sao?"

"Người dẫn chương trình à, anh có biết mình đang rao bán cái gì không thế."

"Đói rồi, muốn gọi đồ ăn."

"Lần sau mang ốc vòi voi lên đi, ít ra còn ăn được."

Khi những người thất vọng đang chuẩn bị rời đi,, chợt thấy người dẫn chương trình cầm cái kẹp, thò vào bể cá, kẹp vỏ ốc lên, úp miệng ốc xuống dưới lắc một cái, lắc ra món đấu giá thực sự – một con bạch tuộc nhỏ trông còn không tươi hơn.

Con bạch tuộc nhỏ co lại thành một cục, chỉ to bằng quả bóng bàn, bất động, nằm dưới đáy nước, trông như đã chết.

Mọi người càng thất vọng hơn.

"Tôi đã nói rồi mà, đây đúng là đồ thừa của nhà hàng..."

"Cái này ăn được không? Bạch tuộc đâu phải màu này."

"Ủa?... Đúng rồi, nhìn kỹ lại, lại là bạch tuộc màu vàng!"

"Vậy là đấu giá sinh vật hiếm à?"

Cuối cùng cũng có người tinh mắt nhận ra, người dẫn chương trình vui vẻ nói: "Vị khách này có con mắt tinh tế thật! Đây là sinh vật hiếm gặp chưa từng được ghi chép trong nền văn minh của chúng ta!"

Nói xong, người dẫn chương trình cầm kẹp nhẹ nhàng lật con bạch tuộc tròn tròn lên, để mọi người thấy rõ, con bạch tuộc nhỏ này, không chỉ có lớp da màu vàng chưa từng thấy, nó còn có hơn tám xúc tu, là một loài không thể tìm thấy trong bất kỳ bách khoa toàn thư nào.

Trần Huyền Vũ khi nhìn thấy con bạch tuộc vàng, đã không để ý đến ánh mắt của Lý Hỗn Nguyên, đứng bật dậy khỏi ghế.

Khi nhìn thấy mười hai xúc tu của con bạch tuộc đáng thương đang cố gắng ôm chặt lấy bụng, sắc mặt cậu đã thay đổi.

Súc sinh đó...Tên khốn kiếp đó...

Thế mà còn có con trai??.

Chẳng phải hắn luôn tự nhận mình độc thân cả đời, vừa mới trưởng thành sao?

Không phải ngay cả ba chữ "kỳ phát tình" cũng ngập ngừng xấu hổ không dám nói ra sao?

Không phải chỉ có thể đóng cửa trốn đi tự giải quyết sao???

Còn có con trai? Từ đâu ra vậy!

Dưới sự giới thiệu không ngừng của người dẫn chương trình, các đại gia trong hội trường đã bắt đầu động lòng.

"Nghe có vẻ hay đấy, quả nhiên sau một đống rác, cuối cùng cũng có món đồ tốt."

"Sinh vật hiếm, đó là thứ nữ thần Phồn Thịnh thích nhất! Nếu đấu giá được và dâng lên nữ thần..."

"Tỉnh lại đi, đồ tốt thật sự thì đã mang ra từ đầu rồi, đâu đến mức lẫn vào đống rác."

"Này, người dẫn chương trình!" Có người hét lên, "Con hải sản này đã qua kiểm định cúng tế chưa?"

Bởi vì thần không thể từ chối cúng phẩm, dâng lên vật gì thì phải nhận vật đó. Còn việc đánh giá giá trị lễ vật để ban thưởng tương xứng là quyết định của thần, nhưng "thần không được từ chối cúng phẩm" là quy tắc của vũ trụ này, thần không thể vi phạm.

Một khi vi phạm, thần cách sẽ chao đảo, nền tảng để làm thần cũng sẽ tan biến.

Vậy nên, nếu dâng nhầm đồ cúng khiến thần linh nổi giận, hậu quả không chỉ đơn giản là bị trừ điểm thành kính.

Do đó, sáu vị thần đã chọn ra thần sứ của mình, vào ở trong thần điện Vân Đỉnh, đảm nhiệm công việc "hướng dẫn cúng tế" này.

Nhiệm vụ của các thần sứ là nhắc nhở con người về quyền uy và sở thích của các vị thần. Sau đó, nếu dâng đồ cúng phù hợp, cả hai bên đều sẽ hài lòng.

Trong đó, Thần Phá Diệt thích những thứ tràn đầy sát khí.

Thần Phồn Thịnh thích những sinh vật quý hiếm.

Thần Tham Lam thích vàng bạc châu báu.

Thần May Mắn thích những vật kỳ lạ và không tưởng.

Thần Truyền Tụng thích những thứ mang lại niềm vui.

Thần Hoàng Đạo thích các cổ vật văn minh truyền đời.

Ngoài ra, bất kỳ vật phẩm nào mang giá trị văn minh đều có thể dâng lên các thần để đổi lấy phần thưởng, tóm lại, đừng dâng rác là được.

Thần linh vĩ đại sao có thể nhận rác rưởi.

Nếu con người không thể phán đoán được, lại sợ dâng nhầm sẽ khiến thần linh nổi giận, thì có thể mang cống phẩm đến cửa thần điện Vân Đỉnh để kiểm tra.

Những vật phẩm có kết quả kiểm tra không đạt thì tuyệt đối không thể dâng lên.

"Đúng rồi, mau đưa báo cáo kiểm tra ra xem nào!"

Đám đông vẫn đang hò hét.

"Nếu vật phẩm của Phù Quang không kiểm tra, cô có thể nói là phí quá cao. Nhưng con bạch tuộc nhỏ này chắc không đắt đến thế đâu? Nếu không, tôi trả phí, cô mang nó đi kiểm tra ngay đi."

Người dẫn chương trìnhcó thể ăn nói trôi chảy, thậm chí quảng cáo bất chấp, nhưng không thể nói dối.

Bị các khách mời chất vấn, cô buộc phải đưa ra bản báo cáo kiểm tra đã hoàn thành.

Trần Huyền Vũ đồng thời nhìn thấy dòng chữ trên báo cáo kiểm tra ——

Thần Phá Diệt: ×

Thần Phồn Thịnh: ×

Thần Tham Lam: ×

Thần May Mắn: ×

Thần Truyền Tụng: ×

Thần Hoàng Đạo: ×

Không một vị thần nào chấp nhận.

Nên bị phán định là rác.

Ai dám dâng lên thì xác định bị trừ điểm thành kính.

Cả khán đài vang lên tiếng huýt sáo chế giễu.

Vị phu nhân giàu có phe phẩy quạt, tức giận khoác tay người tình bỏ đi: "Tôi đã nói rồi, làm gì còn thứ gì tốt nữa, đúng là phí thời gian."

Người dẫn chương trình vừa hô giá khởi điểm, đã có một phần ba số người rời ghế giải tán.

"Giá khởi điểm mười ngàn, có ai đấu không?"

"Mười ngàn, lần hai."

"Mười ngàn, lần ba."

Không một ai giơ bảng, trong lúc Lý Hỗn Nguyên đang cân nhắc xem Trần Bạch Y mà hắn đang tìm có khi nào trộn lẫn trong đám người rời đi để thừa cơ bỏ trốn không, hì đúng lúc mười ngàn ba lần sắp tuyên bố không bán được, thì người tóc trắng bên cạnh hắn bỗng nhiên giơ một tấm bảng.

"Tôi mua." Trần Huyền Vũ nói.

Giữa những tiếng cười nhạo "sao lại có kẻ ngu đấu một món rác về", người dẫn chương trình tươi cười rạng rỡ, kiếm được thêm một khoản hoa hồng, cô ta đích thân bảo người đóng gói bể cá cẩn thận, gửi đến khu ghế VIP.

Trần Huyền Vũ nhìn bể cá trước mặt, sắc mặt rất không thiện cảm.

"Ghét chết đi được, sao tôi còn phải giúp anh nuôi con trai chứ."

Cậu đưa tay chọc chọc bể cá, con bạch tuộc nhỏ vẫn không động đậy, không biết còn sống hay đã chết.

Cậu đành phải vớt nó ra, dưới ánh mắt nhíu mày sâu của Lý Hỗn Nguyên, cậu đưa bạch tuộc nhỏ lên gần mũi, ngửi thử.

Ừm, không có mùi thúi, chắc vẫn còn sống.

Cậu lại chìa ngón tay khều khều xúc tu của nó.

Xúc tu không hề động đậy, cuộn thành một đoàn, chẳng thấy gì cả.

"Cậu mua rác về làm gì?" Lý Hỗn Nguyên không nhịn được mà châm chọc, "Nhiều tiền không có chỗ tiêu à?"

"Nói thật thì tháng này tôi còn chưa trả tiền thuê nhà." Trần Huyền Vũ cũng không để ý đến ánh mắt của người khác, cậu không bỏ con bạch tuộc vào lại bể, mà lấy chiếc vỏ ốc ra, ném bạch tuộc vào trong. rồi cầm cả vỏ ốc lẫn bạch tuộc trên tay.

Lý Hỗn Nguyên nhìn thấy trên vỏ ốc còn mọc đầy rêu bẩn thỉu, giữa những lớp rêu còn kẹp bùn đất dính vào kẽ tay trắng nõn, lòng hắn cuối cùng cũng nguội lạnh.

Không phải cậu ta.

Hắn đành lòng thất vọng mà đưa ra kết luận cuối cùng.

Không phải cậu ta.

Trần Bạch Y là một người có chứng sạch sẽ nặng như vậy, một người bắt tay xong phải đi rửa ba lần, làm sao có thể đi chơi bùn đất bẩn và hải sản hôi thối được.

Lý Hỗn Nguyên cũng không chào hỏi, nhấc chân định đi, nghẹn một bụng giận vì bị lãng phí thời gian, quyết định đi đến lối ra tìm kiếm bóng dáng quen thuộc hơn.

Kết quả hắn vừa định đi, liền thấy người tóc trắng dùng bàn tay dính đầy bùn đất thò vào trong ngực, móc ra một thứ bằng gỗ... trông giống như bài vị.

Trên đó viết: "Thần vị của Thần Vương Tê Xuyên."

Trần Huyền Vũ đặt bài vị lên bàn, sau đó lấy ba cái ly cao, giống như thật sự không biết hàng vậy, trong cơn đau thắt tim của Lý Hỗn Nguyên, cậu rót đầy ba ly rượu Screaming Eagle Cabernet Sauvignon 1992 đặt trước bài vị.

Rồi cậu nghiêm trang đặt chiếc vỏ ốc đựng bạch tuộc nhỏ trước bài vị.

Cộp, cộp, cộp, cậu cầm vỏ ốc, gõ ba cái.

Gõ xong, cậu tiếc nuối lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, thở rất to ——

"Haiz, dù ba mày chết sớm nhưng nhìn dáng vẻ hiếu thảo của mày thì..... có khi sẽ hiển linh đấy."

"Nào, dập đầu cho ba mày ba cái đi."

Lý Hỗn Nguyên: ... ... ...

Lý Hỗn Nguyên: ?

Cái cảm giác quen thuộc chết tiệt này là sao???

Cậu ta đang ám chỉ cái gì vậy!

[Chưa beta nên có lỗi thì hú tui nghen]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.