Chương 6: Người quen cũ
Hạng nhất thiên hạ, hạng hai muôn đời*
Editor: Hannie - Beta: Đào Hồng
𓆉𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟𓇼
MC hô to: "20 tỷ lần một."
Mắt Phác Thế Thanh đỏ rực như sắp chảy máu tới nơi.
20 tỷ, đùa à?
Kim loại Bạc Nguyệt dùng để rèn cây cung này quả thật rất hiếm có, còn bị chính quyền Hoa Hạ quản lý, chỉ những người lập công lớn mới được thưởng.
Nhưng đó là chuyện quá khứ!
Giờ đây thần đã hạ phàm, muốn gì chẳng có? Thần toàn năng, muốn gì cũng biến ra được, kim loại hiếm có gì mà ghê gớm? Chỉ cần ước nguyện là có thể dễ dàng có được, cùng lắm thì bỏ ra hai ba trăm triệu mua đồ cúng tế là được.
Cho dù có tính cả giá trị sưu tầm của Phù Quang và danh tiếng của Trần Bạch Y thì Phác Thế Thanh ước tính đấu giá đến 1 tỷ là đã tới nóc rồi.
Toàn bộ tài sản của anh ta cũng chỉ có 2 tỷ.
Bắt anh ta bỏ ra một nửa tài sản để mua một đạo cụ phim, còn không bằng anh ta lấy tiền đó đi đầu tư marketing, anh ta đâu phải đồ ngu.
MC hô: "20 tỷ lần hai."
Phác Thế Thanh nhìn trước ngó sau, nhìn trái nhìn phải, mọi người đều đang vươn cổ, như muốn nhét đầu vào sau màn để xem.
Là ai! Là ai bị hỏng não vậy!
Bên trái ghế VIP của Phác Thế Thanh có vị chủ tịch của tập đoàn TOP 10 thế giới ngồi đó, vị chủ tịch cũng không hiểu nổi, ném ánh mắt nghi hoặc về phía anh ta: "Mua một món đồ cúng tế với giá cao gấp 100 lần, không đáng chút nào, để làm gì chứ?"
Đúng vậy, để làm gì?
Phác Thế Thanh lại nhìn sang bên phải, trong phòng VIP bên phải của anh ta có hai trợ lý trẻ, có lẽ là thay mặt lãnh đạo hoặc ông chủ đến tham gia đấu giá, mặc vest bảnh bao nhưng không giấu được sát khí toát ra từ khắp người.
Đây là tín đồ của Phá Diệt Thần.
Vì tôn thờ vị thần chủ quản về sức mạnh và sát phạt, tính cách của tín đồ cũng dần dần thay đổi. Có lẽ họ không nhận ra điều đó, nhưng Phác Thế Thanh chỉ cần nhìn qua đã thấy được sự khác biệt giữa họ và người bình thường.
Đúng lúc có thể giải đáp thắc mắc của bản thân , Phác Thế Thanh nặn ra một nụ cười quyến rũ: "Hai người anh em này, hẳn các cậu rất hiểu về sức sát thương của vũ khí nhỉ? Phù Quang được đấu giá đắt như vậy là vì nó có khả năng gây sát thương đặc biệt sao?"
"Oa, Thanh Thanh nói chuyện với mình!" Có vẻ như người trợ lý trẻ là fan của minh tinh này nên đã tiết lộ nhiều thông tin hơn cả dự đoán của Phác Thế Thanh, "Phù Quang chỉ là vũ khí bình thường thôi ạ, đại ca của chúng em đã tận mắt thấy nó được rèn ra từ lò luyện kim nhưng mà nhiên bây giờ thì khác rồi. Đại ca nói rằng chỉ cần dâng đủ lễ vật, Phá Diệt Thần sẽ ban cho vũ khí sức mạnh bổ sung, khiến nó phát huy sức sát thương phi thường, dù chỉ là một cây tăm cũng có thể xuyên thủng tấm thép — suỵt, đây là thứ đại ca vừa mới thử nghiệm xong, Thanh Thanh đừng nói ra ngoài nhé, em chỉ nói cho anh biết vì anh là thần tượng của em thôi."
Phác Thế Thanh rất hài lòng, ký tặng cho fan xong tiện miệng hỏi: "Đại ca của các cậu là...?"
"Yến Thăng, Yến đại ca ạ!" Fan ôm chặt chữ ký, vô cùng nhiệt tình, "Có lẽ đại ca sẽ rất hứng thú đầu tư vào phim mới của anh đấy, anh muốn làm quen không?"
Phác Thế Thanh vốn chỉ hoạt động ở Cao Ly, không có nhiều giao dịch với Hoa Hạ nhưng cái tên Yến Thăng, anh ta đã từng nghe qua. Con trai của đại học giả Yến Thần Du, cha vừa mới chết, con trai đã rời khỏi Bắc Thập Tự đầu quân cho thần, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã trở thành tín đồ được Phá Diệt Thần sủng ái.
Còn có tin đồn nói rằng, Yến Thăng có thể nhanh chóng được Phá Diệt Thần ưu ái là vì khi Bắc Thập Tự tan rã, hắn đã lợi dụng quyền hạn của mình, chuyển đi hơn nửa kho tàng cổ vật, tất cả đều dâng cho Phá Diệt Thần để đổi lấy sức mạnh.
"Loạn thế xuất anh hùng!" Phác Thế Thanh thành tâm cảm thán, "Tôi đang thiếu một người chỉ điểm võ học đây, rất mong được hợp tác với Yển tiên sinh!"
Trên sân khấu, người dẫn chương trình lại xướng lên: "20 tỷ, lần thứ ba."
Dưới sân khấu, tiếng bàn tán càng lúc càng lớn.
"Rốt cuộc ai là kẻ ngốc dám bỏ tiền thế?"
"Mặc dù 20 tỷ với tôi cũng không quá lớn, nhưng tôi là thương nhân, thương nhân làm sao lại làm ăn lỗ chứ?"
"Có lẽ... muốn đánh cược một phen?"
"Phù Quang còn chưa qua thử nghiệm cúng tế mà! Nếu thần không thích thì sao? Nếu giáng thiên phạt thì làm thế nào?"
"Đúng vậy, kim loại hiếm cũng không được tính là lễ vật mang giá trị văn minh nhỉ, tôi vốn cũng định đấu giá, nhưng nghĩ kỹ lại, thần đối với Trần Bạch Y và vũ khí của anh ta, ngoài căm hận ra thì chỉ có tức giận, Trần Bạch Y đã chết ba năm rồi, thần vốn có thể quên đi, giờ nếu lại nổi lửa giận vì nhìn thấy nó..."
"Ồ, nói vậy, chẳng lẽ là đám phản thần ở Bắc Thập Tự muốn mua về? Muốn tạo ra một Trần Bạch Y khác sao?"
"Hahaha đây là câu chuyện cười hay nhất tôi nghe được trong năm nay, kho báu của đám ăn mày Bắc Thập Tự đều bị bên dưới cuỗm sạch rồi, lấy đâu ra tiền chứ? Đừng nói 20 tỷ, 200 vạn họ còn không lấy ra nổi hahaha..."
"Vậy nếu họ đặt giá mà không trả được tiền, chẳng phải sẽ bị ném vào đấu trường Phá Diệt sao?"
"Hahaha mau mua vé đi xem náo nhiệt thôi! Vé vào đấu trường sắp tăng giá rồi!"
...
20 tỷ lần thứ ba, không ai thêm giá.
Búa đấu giá hạ xuống, đám danh lưu phú hào xì xào một hồi, đồng thời ngóng cổ trông ngóng, muốn xem Phù Quang rốt cuộc rơi vào tay ai.
Ngay cả ông chủ hói đầu cũng trợn tròn mắt.
Ngược lại, tâm trạng Trần Huyền Vũ lúc này bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, với sự hiểu biết của cậu về một người nào đó, hắn sẽ không xuất hiện trước mặt đám ngốc này.
Không sai, trong mắt người đó chỉ có hai loại người, một là ngốc nghếch, một là đồng loại.
Dù Trần Huyền Vũ chưa bao giờ cảm thấy mình được xem là đồng loại.
Quả nhiên, dưới con mắt chăm chú của cả hội trường, người bước lên sân khấu làm thủ tục là một trợ lý bình thường không có gì nổi bật.
Trong hội trường vang lên tiếng thở dài thất vọng, cuối cùng vẫn không đoán được người đứng sau là ai.
Mà cả hội trường cũng không hề biết rằng, bản thân họ đã sớm bị một đôi mắt của người đứng sau quét qua vô số lần.
Thậm chí quá trình ấy còn bắt đầu ngay từ khi họ bước vào hội trường.
Người này quá ngu, không phải, người này quá già, cũng không phải, người này quá xấu, không phải, người này quá kém, càng không phải...
Cho đến khi Phù Quang xuất hiện, tiếng hô đấu giá diễn ra sôi nổi, Lý Hỗn Nguyên vẫn chưa phát hiện ra người mà hắn muốn tìm.
Không hợp lý.
Theo hiểu biết của hắn về chủ nhân của Phù Quang, người đó tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn vũ khí quý báu của mình rơi vào tay người khác.
Trần Bạch Y, một kẻ kiêu ngạo đến tận xương tuỷ.
Nhưng cho dù hắn dùng 20 tỷ định đoạt cuộc đấu giá vẫn không thể ép được người đó xuất hiện.
Không hợp lý, không khoa học.
Không lẽ thật sự đã chết rồi sao?
Lý Hỗn Nguyên không tin.
Lần cuối cùng hắn gặp Trần Bạch Y là trong canh bạc giữa nhân loại và chư thần, ván cuối cùng trong năm ván thắng ba.
Hắn vốn không có hứng thú gì với canh bạc này, Liên Hợp Quốc đã đến mời hắn mấy lần, nhưng hắn thà làm nhà phát minh ở vùng đất đóng băng Volga chứ cũng không muốn xuất hiện.
Dù hắn thực sự có đủ tài năng có thể giúp nhân loại lội ngược dòng.
Liên Hợp Quốc có bỏ sức đi tìm tộc trưởng Lý gia, cũng không thể đả động hắn.
Đương nhiên là không thể — Lý gia là gia tộc lừng lẫy chín đời ở lưu vực Volga, cả gia tộc đều là những kẻ theo chủ nghĩa duy lợi, ngay từ khi canh bạc chưa bắt đầu, đã dâng vô số của cải, trở thành một trong những người đầu tiên quy thuận thần.
Đi mời một thiên tài không thể kiểm soát trở về, làm sao có thể.
Lý Hỗn Nguyên đã thoát ly khỏi gia tộc từ rất sớm, một mình chạy đến vùng đất đóng băng sống cuộc đời như tăng nhân khắc khổ.
Nguyên nhân đằng sau hành động ấy cũng khá buồn cười, rèn luyện bản thân vì hắn muốn trở nên mạnh mẽ, muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa, là vì hắn không muốn làm kẻ đứng thứ hai mãi mãi.
Chuyện này phải kể từ thời hắn còn trẻ. Khi ấy, Lý Hỗn Nguyên cũng là tiên phong phản thần, tự mình lập một tổ chức, giống như Bắc Thập Tự, đi đầu trong việc phá hủy tượng thần.
Tất nhiên hắn là vậy không phải vì tinh thần chính nghĩa hay gì hắn chỉ đơn giản là say mê những thử thách khó khăn mà hành động một mình đi thách đấu pháo đài vũ trang bảo vệ tượng thần, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích, đối với người khác, không khác gì tự sát, nhưng đối với hắn, là chứng minh thực lực của một thiên tài.
Lý Hỗn Nguyên thành công ghi lại một đống video độ khó cao, đăng lên diễn đàn thế giới gây sốc một thời gian.
Tạo ra một video gây sốc từ trên trời rơi xuống, đó là việc hắn thích làm nhất.
Hắn gọi đó là hướng dẫn cấp độ địa ngục cao cấp nhất, khó nhất, ngầu nhất, cũng đẹp mắt nhất, có thể khiến lũ trẻ máu nóng xem xong phải gọi hắn là ba ngay tại chỗ.
Và quả thực đã đạt được hiệu quả đó.
Hắn tưởng rằng mình sẽ nhanh chóng trở thành thiên hạ đệ nhất.
Không ngờ, luôn có một cái tên, mãi đứng trước hắn.
Lũ trẻ máu nóng, vừa mới gọi hắn là ba xong, liền chạy đi gọi người ta là ông.
Lũ trẻ nói rằng, video của ba có tính giải trí, nhưng không thể thực hiện được, vì cần quá nhiều tiền.
Nhưng của ông thì khác, video của ông tuy đều do người khác quay, chất lượng cũng tệ, nhưng đơn giản dễ hiểu, tính thực tế cao, ngay cả một con heo xem xong cũng có thể học được.
Vô số chí sĩ đã theo video học cách vũ trang, học cách đánh phá tượng thần, lần lượt đột phá thành công pháo đài, khiến số lượng tượng thần trên thế giới giảm đột ngột.
Họ càng hăng hái gọi ông hơn.
Lý Hỗn Nguyên tức chết mất. Điều khiến hắn tức giận hơn là, cái tên đó còn chạy tới khu bình luận dưới video của hắn để chỉ điểm.
[Ném tên nổ từ khe hở phía trên vào không được sao, cần gì phải tốn công tạo máy ném đá? Nếu tiền nhiều đến mức đốt không hết thì quyên góp cho Bắc Thập Tự của chúng tôi đi [Hình ảnh: mã QR quyên góp]
[Ở giây 2:21 này rõ ràng có một sai lầm, cậu không hề phòng thủ phía sau, ai đến cũng có thể hạ gục cậu, thôi, không nói cậu nữa, thuê diễn viên đóng phim cũng không dễ dàng gì.]
[Cậu không biết dùng nước dẫn điện sao? Cậu leo cao như vậy để lắp lưới điện làm gì? Muốn nói với mọi người cậu thực ra là một con khỉ ư?]
[Cậu ngay cả lựu đạn khói cũng không biết dùng sao? Dùng lựu đạn chói sáng suýt làm mù chính mình là đang làm gì vậy... Được rồi, tôi tuyên bố tôi không có đứa con trai nào như cậu.]
...
Cả màn hình toàn giọng điệu châm chọc, không có lấy một từ tục, Lý Hỗn Nguyên rất muốn chửi thề, nhưng giáo dưỡng phong thái quý tộc được dạy từ nhỏ khiến hắn không có khả năng đối đáp bằng cách chửi bới.
Hơn nữa, đối phương còn nói toàn sự thật, những lời khuyên từ tính thực tế đến sáng tạo đến hiệu quả chi phí, đều có tác dụng và tính khả thi cao hơn hắn.
Lý Hỗn Nguyên không phục, cuối cùng cũng chờ tới ngày Trần Bạch Y đến lãnh thổ Sa Nga thực hiện nhiệm vụ.
Mục tiêu là giải cứu một con tin bị quân đồn trú của Liên Hợp Quốc bắt vào pháo đài biển.
Lý Hỗn Nguyên cuối cùng cũng có thể tóm được Trần Bạch Y để so tài một phen.
Hắn muốn so xem ai sẽ cứu được con tin trước.
Để thử thách trí óc của đối phương, Lý Hỗn Nguyên còn mời người đến trang trại rượu nho của mình.
"Trần Bạch Y, nghe nói anh thích rượu vang?" Lý Hỗn Nguyên tuyên bố, "Trong trang trại rượu này của tôi có một mật thất, chuyên dùng để cất giữ rượu nổi tiếng, nếu anh có thể tìm được, bất kỳ rượu quý nào ở đây anh đều có thể mang đi."
Trần Bạch Y không có hứng thú gì với con người này, cũng hoàn toàn không muốn so đo cao thấp với hắn, khác với tính cách khó chịu trên diễn đàn thế giới, bản thân cậu khá lạnh nhạt, xa cách, một thân áo trắng lạnh như ánh trăng, dù cậu có cười cười thì trong mắt vẫn chẳng có ấy một tia vui vẻ
À, thật ra thì cũng có lúc cậu ta cười thật sự, đối với thuộc hạ của cậu, gọi là Yến gì đó, quên mất rồi, Lý Hỗn Nguyên không nhớ tên của một con heo, nhưng khi Trần Bạch Y cười với con heo đó, trông cậu rất chân thành.
Lý Hỗn Nguyên không hiểu tại sao.
Hắn nghĩ Trần Bạch Y hẳn phải là người như hắn, hiếu thắng, kiêu ngạo, mục tiêu cuộc đời chỉ có một việc là đánh bại đồng loại.
Vì vậy sau khi dò hỏi được từ đám ngốc về sở thích duy nhất của Trần Bạch Y, Lý Hỗn Nguyên liền tung ra mồi nhử.
Quả nhiên, Trần Bạch Y cười, đôi mắt đen láy sáng long lanh, "Anh nói đấy nhé, không được gian lận?"
Lý Hỗn Nguyên làm một cử chỉ "mời".
Rồi dưới con mắt của Lý Hỗn Nguyên, trong trang trại rộng trăm mẫu, Trần Bạch Y chỉ mất chưa đầy một giờ đã đào được cửa gỗ của hầm rượu bí mật dưới một cây sồi trắng.
Lý Hỗn Nguyên kinh ngạc hỏi: "Sao cậu tìm được?"
Trần Bạch Y cười híp mắt đáp: "Một, tôi quan sát thói quen của anh, từ cách bố trí trang trại đến phòng ngủ, anh đều đặt những thứ quan trọng nhất ở phía bắc, tòa nhà chính của trang trại, tháp chuông của tòa nhà chính, lò sưởi của đại sảnh, gương trong phòng ngủ, trong phòng sách treo... không phải, tại sao anh lại treo ảnh của tôi?"
"Hừ, rồi sao?"
"Hai, vì trang trại rượu này không phải là di sản từ tổ tiên, là do anh tự xây, vậy với tư cách là một người cực kỳ yêu bản thân, mật thất của anh rất có khả năng cũng được đặt ở phương bắc và tài lực mà anh thể hiện không giống như một người thuê không nổi thợ cắt cỏ, trừ phi anh đã đốt hết tiền để thuê diễn viên quay video... Anh trừng mắt nhìn tôi làm gì? Tôi còn chưa giận đây, anh cố tình để lại nhiều bụi cỏ quái dị như vậy, là muốn lừa tôi giẫm lên từng cái phải không, để tôi đoán xem, dưới cỏ có bao nhiêu bẫy thú đang đợi tôi nhé?"
"Hừ, tiếp tục."
"Ba, lò than mới đốt gỗ ăn quả nhắc nhở tôi, anh trồng nhiều cây ăn quả, đều dùng làm than để nấu nướng, chiều chuộng cái dạ dày cao quý của anh, chỉ có một loại cây không liên quan gì đến việc nấu nướng, đó chính là — cây sồi. Tôi biết 'cây sồi và đại bàng' là huy hiệu của nhà họ Lý các anh, mà anh nuôi cả tá chim ưng săn mồi ở tháp chuông, nhưng không thấy bất kỳ trang trí cây sồi nào, điều đó chứng tỏ anh rất ghét gia tộc của mình, vậy tại sao trong trang trại, phía bắc, lại phải trồng một cây sồi? Tại sao không chặt đi đốt than? Anh có vấn đề gì à, nhất định phải giao những thứ quý giá nhất cho thứ mà mình ghét nhất để bảo quản?"
Nói xong, Trần Bạch Y không khách sáo chọn hai chai rượu vang quý nhất, bỏ vào túi .
"..." Lý Hỗn Nguyên im lặng một lúc, "Tôi cũng không nói là ghét cậu nhất mà."
"?"
Lý Hỗn Nguyên hắng giọng, trong đôi mắt rắn sâu thẳm, không những không có vẻ tiếc nuối rượu ngon, ngược lại dần lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt, "Cây sồi có khả năng chống mục và chống côn trùng hàng đầu, tôi có lý do gì để không dùng nó bảo vệ mật thất của mình chứ? Tôi quả thật bị ảnh hưởng một chút bởi chủ nghĩa thực dụng của cậu, nhưng không phải vì tôi phục cậu mà vì Hoa Hạ các người có câu cổ ngữ, 'học công nghệ tiên tiến của phương Tây để chống lại phương Tây.[1]', khi tôi học thấu tư duy của anh, anh sẽ không còn là đối thủ của tôi nữa."
"Ồ." Vừa nói đến so tài, Trần Bạch Y đã mất hứng, "Tôi không so với anh đâu, tôi và Yến Thăng còn phải đi cứu con tin, anh tự chơi một mình đi, con ngoan."
"Uống một ly rồi hãy đi." Lý Hỗn Nguyên giữ cậu lại, "Con tin là con bài lớn của họ, sẽ không tùy tiện động đến đâu, họ còn gấp hơn chúng ta, cậu ở lại đây, chỗ tôi có đủ mọi tài nguyên, chúng ta chuẩn bị kỹ càng, sáng mai xuất phát."
"Cũng được."
Trần Bạch Y quyết định ở lại cùng Yến Thăng.
Tối đó, Lý Hỗn Nguyên đốt lửa trại, gọi đầu bếp, làm một bàn tiệc lớn, Trần Bạch Y cũng không khách sáo, trực tiếp mở hai chai rượu ngon mà cậu "thắng" được ban ngày, nhân lúc đang vui thì nói muốn biểu diễn cho họ xem một màn bắn cung thần sầu.
Phù Quang xuất tiễn, đội nguyệt phi tinh.
Mũi tên vẽ ra một vệt sáng trên bầu trời đêm, rồi không lệch một li chính xác trúng mục tiêu — đầu kim giây của tháp chuông ở xa xa, khe hở cực nhỏ, bị mũi tên xuyên thủng, cố định tại giây phút đó.
Lý Hỗn Nguyên mãi mãi nhớ thời điểm đó, 1 giờ 36 phút 22 giây.
"Xem này, tôi đã ngừng thời gian rồi!" Dưới ánh trăng vằng vặc, thiếu niên nói bằng tông giọng ngay cả bản thân hắn cũng phải kinh ngạc.
Lý Hỗn Nguyên không phục, nói hắn cũng làm được, bảo Trần Bạch Y cho hắn thử Phù Quang.
Không cho.
Thuộc hạ đầu heo của cậu nói với Lý Hỗn Nguyên: "Anh ấy có chứng sạch sẽ nặng, đồ của anh ấy không cho người khác động vào đâu."
Lý Hỗn Nguyên bị buộc phải nói chuyện với kẻ ngốc: "Cậu cũng không được sao?"
"Tôi thì được chứ, tôi không phải 'người khác', tôi là bạn thân nhất của anh ấy, còn anh đâu phải bạn." Thuộc hạ lộ ra nụ cười đắc ý, như thể cuối cùng cũng tìm được một chỗ để lấy lại thể diện sau một ngày bị lờ đi.
Lý Hỗn Nguyên lười để ý đến anh ta.
Hắn chỉ nhìn thiếu niên trong ánh lửa.
Trần Bạch Y trẻ tuổi, thật nổi bật, thật rực rỡ, cậu nói cậu tinh thông cả mười tám loại binh khí, cầm cung chỉ vì thuận tiện khi tập kích từ xa, cứ thực ra cậu thích âm thanh va chạm của binh khí lạnh hơn, cậu hỏi bọn họ có muốn xem cậu múa kiếm không, vừa nói vừa định đi lấy thanh kiếm bạc trang trí treo trong đại sảnh của Lý Hỗn Nguyên.
Lý Hỗn Nguyên bưng một ly rượu ngăn cậu lại: "Nào, uống cạn ly này rồi nói tiếp."
Hắn nhìn cậu ngửa đầu uống vào, một hơi cạn sạch.
Nhìn cậu mềm nhũn người gục xuống bàn.
Ánh mắt cuồng nhiệt của Lý Hỗn Nguyên, cuối cùng đã biến thành niềm vui chiến thắng.
Hắn thắng rồi?
Hắn thắng rồi!
Từ cây sồi đến hầm rượu, từ lò than gỗ ăn đến rượu ngon nhất trong hầm, tất cả, tất cả đều do hắn bố trí.
Đó là hầm rượu ẩn, nhưng không phải là mật thất thật sự của hầm rượu.
Nơi đó có cất rượu ngon, nhưng cũng không phải rượu tự nhiên.
Trần Bạch Y đã mắc kế.
Hai chai rượu ngon chắc chắn sẽ được cậu chọn này, Lý Hỗn Nguyên sớm đã bỏ thuốc vào.
Thuốc đủ để khiến người ta ngủ mê đến tối mai.
Đến lúc đó, Lý Hỗn Nguyên đã sớm cứu được con tin, lên tiêu đề trang nhất diễn đàn thế giới, từ đó đánh bại Trần Bạch Y, thực sự trở thành thiên hạ đệ nhất..
"Cậu còn quá non trẻ."
Lý Hỗn Nguyên nhìn gương mặt vô hại lúc ngủ của thiếu niên, trong lòng bật ra tiếng cười điên cuồng..
Trước khi thuộc hạ của Trần Bạch Y kịp phản ứng, Lý Hỗn Nguyên đã đánh ngất hắn, ném vào hầm rượu, sau đó cười ha hả, trở về phòng ngủ, tắm rửa thay quần áo, lấy ra túi đựng súng đã chuẩn bị sẵn.
Đợi sau hắn ngủ một giấc ngon lành, sẽ xuất phát đi gặp lũ ngốc trong pháo đài, để Trần Bạch Y biết ai mới là người thông minh nhất trên thế giới này.
Sau đó, Lý Hỗn Nguyên, ở trong giấc ngủ này, ngủ rất ngon, rất sâu, rất dài...
Khi hắn tỉnh dậy từ cơn mê man, nhận ra kem dưỡng da, gối, sữa tắm, khăn tắm của mình... sớm đã bị bôi đầy thuốc mê, đã là ba ngày sau.
Trần Bạch Y đáng chết, lẽ nào ngày đó khi tìm mật thất, cậu đã tiện tay chuẩn bị xong tất cả?
Chết tiệt, cậu ta cố ý phối hợp diễn kịch với hắn suốt cả quá trình! Làm sao cậu ta có thể, làm sao có thể...
Lý Hỗn Nguyên ngủ suốt ba ngày, khi hoàn hồn từ cơn sốc, tất cả đã quá muộn.
Hắn luống cuống mở diễn đàn thế giới, chuẩn bị đón nhận sự chế giễu của kẻ đứng thứ hai muôn đời, nhưng điều hắn lướt thấy, lại là...
Cáo phó chính thức của Bắc Thập Tự về việc Trần Bạch Y đã anh dũng hy sinh trong cuộc giải cứu con tin.
—-------------------
[1]: "师夷长技以制夷" (Sư di trường kỹ dĩ chế di) có nghĩa là "học công nghệ tiên tiến của phương Tây để chống lại phương Tây." Đây là một câu nói nổi tiếng của Ngụy Nguyên (魏源, 1794-1857),một học giả và nhà cải cách Trung Quốc thời nhà Thanh. Câu này được trích từ tác phẩm "Hải Quốc Đồ Chí" (海國圖志) của ông, xuất bản năm 1842.
*vằng vặc (Tính từ): (ánh trăng) rất sáng, không một chút gợn, khiến có thể nhìn rõ các vật
"天下第一与万年老二" : Hạng nhất thiên hạ, hạng hai muôn đời không phải là một thành ngữ chính thống trong tiếng Trung, mà là một cách nói phổ biến trong văn hóa hiện đại, đặc biệt là trong tiểu thuyết và phim ảnh Trung Quốc. Cụm từ này thường được dùng trong văn hóa đại chúng để chỉ mối quan hệ cạnh tranh giữa hai người, trong đó một người luôn đứng đầu và người kia luôn đứng thứ hai dù có cố gắng thế nào.