Ngay lúc A Vãn chạy đi xếp hàng tranh WC thì ' mẹ ' Song Hỉ - Chu Từ Phưởng cuối cùng cũng tới.
Cô đội cái mũ lông xù của áo lông vũ màu đen, trùm kín người từ đầu tới chân.
"Anh đỡ hơn chút nào chưa?"
Giang Chức vừa nghe tiếng lập tức xoay người lại, khóe miệng vừa cong lên một giây đã bị anh đè ép xuống, anh nhìn cửa, không nhìn cô: "Chưa."
Trong tay cô còn cầm bao lớn bao nhỏ.
A Vãn chủ động nhận đồ: "Chu tiểu thư, mấy cái này là gì vậy?"
"Đồ bổ."
A Vãn đếm một hồi, ước chừng tám hộp: "Đều là mua cho ông chủ của tôi sao?"
Đúng vậy, anh ta là biết rõ còn cố ý hỏi.
Chu Từ Phưởng sờ sờ cục bông trên mũ len, gật đầu.
Giang Chức từ trên giường bệnh ngồi dậy, anh ngại đồ bệnh nhân trong bệnh viện không sạch sẽ nên mặc đồ ngủ của mình, mái tóc ngắn xanh lam khói bị anh làm rối tung, trên trán còn vểnh một lọn.
Dáng vẻ này của anh không có một chút lực công kích nào.
"Em dư tiền lắm sao? Mua mấy thứ này làm gì?"
Nghe kỹ thì thấy trong lời khiển trách còn có một chút vui mừng đắc ý.
Chu Từ Phưởng nói: "Cho anh bồi bổ thân thể."
Cứ như vậy.. Đã thuận lông anh được rồi, vốn dĩ còn chút tức giận cũng bay hết sạch, trong ánh mắt lại hiện ra xuân sắc tràn đầy: "Em phát tờ rơi một ngày bao nhiêu tiền?"
Cô trả lời một năm một mười: "Ngày thường là một trăm rưỡi, hôm nay có tuyết rơi nên được ba trăm." Lúc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-la-benh-kieu-duoc-sung-ai/993846/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.