Giọng điệu có chút tức giận.
Chu Từ Phưởng không biết anh giận cái gì, chân ngoan ngoãn đứng yên, dùng một ngón tay đẩy dù về phía anh: "Em cũng ướt rồi, không có gì đâu, sức khỏe anh yếu, không thể bị dính mưa."
Giang Chức hừ một tiếng, cố tình muốn ngả dù về bên cô.
Chu Từ Phưởng nương theo ánh sáng đèn đường nhìn ánh mắt anh, nước mưa xối loạn xạ, xối cho tóc anh mềm oặt, mỹ nhân đẹp như vậy, không thể dính mưa.
Nghĩ vậy cô liền choàng áo khoác nỉ của Giang Chức lên che đầu, đặt anh xuống rồi chạy vào trong mưa, cho một mình anh che dù, cũng không chạy xa, chỉ chạy một đoạn ngắn ở phía trước anh.
Giang Chức: "..."
Từ cửa khu biệt thự đến căn biệt thự của Giang Chức cũng chỉ có mấy bước, nhưng trời mưa quá lớn, Chu Từ Phưởng vẫn bị xối cho thành gà rớt vào nồi canh.
Hôm nay cô mang đôi giày vải màu đen, mưa quá lớn, đế giày toàn là bùn, cô nhìn chằm chằm tấm thảm đặt ở cửa, không đi vào theo Giang Chức.
"Sao còn chưa vào?" Giang Chức đang ngồi xổm tìm dép.
Chu Từ Phưởng nấn ná ở cửa: "Người em toàn là nước, sợ làm dơ thảm của anh." Thảm nhà anh nhìn qua trông rất quý.
Anh lục lọi hồi lâu trong ngăn tủ ở huyền quan (*),lôi ra một đôi dép nam số nhỏ, ngồi xổm trước mặt cô, đặt dép bên chân cô: "Không có dép cho nữ, em mang cái này." Anh ngửa đầu, "Mau đi vào, thảm dơ thì để nó dơ, không thì trải nó làm gì."
Chu Từ Phưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-la-benh-kieu-duoc-sung-ai/993831/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.