Trúc uyển 403.
Chu Từ Phưởng gõ cửa, một người đàn ông trẻ tuổi tới mở cửa, mặc quần tây áo sơmi, cổ áo bị tháo hai nút, cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ, bộ dạng nguy hiểm, mặc đồ trông rất đẹp.
Chu Từ Phưởng đưa cháo qua: "Thức ăn của anh."
Hắn không nhận, ánh mắt đảo qua mặt của Chu Từ Phưởng, cười giống một tiểu lưu manh: "Em gái, cho anh Wechat đi."
Đồ háo sắc.
Chu Từ Phưởng mặt không biểu cảm: "Tôi không dùng Wechat."
Đối phương dùng một ngón tay chọc chọc túi đồ ăn, cười đặc biệt lưu manh: "Không cho Wechat, vậy anh sẽ đánh giá kém."
Chu Từ Phưởng buông đồ xuống, quay đi.
Chậc, thật hoang dã.
Nam nhân đóng cửa lại, xách túi trở về chỗ ngồi.
Trong phòng cả trai lẫn gái không ít, có người mở miệng trêu chọc: "Minh thiếu, cậu sao cả người giao hàng cũng không tha vậy."
Người đàn ông được gọi là Minh thiếu kéo cà vạt xuống: "Cô gái xinh đẹp mà không trêu thì thật lãng phí tài nguyên."
Đám bạn bên cạnh cười hắn: "Lại phóng túng, coi chừng bị chị cậu giáo huấn!"
Minh thiếu vừa nghe, lập tức dựng lông: "Đừng nhắc tới nam nhân bà Minh Tái Anh kia."
"Ha ha ha, sợ rồi sao."
"Lăn đi!"
"..."
Một phòng đầy người vui đùa ầm ĩ.
* * *Phân cách tuyến------------------------------
Giang Chức xoa xoa mi tâm, bị tiếng ồn nơi phong nguyệt này làm cho đau đầu.
"Giang thiếu," A Vãn thật vui mừng, "Anh mau nhìn xem!" Người ngăn phân gà cho anh kìa!
Bộ dáng kêu gào không ra thể thống gì.
Giang Chức mới vừa rồi đã thấy, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-la-benh-kieu-duoc-sung-ai/993799/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.